Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 190:

Dù sao Quý Minh Sóc cũng là thái tử, so với Quý Minh Chiếu càng bình tĩnh hơn, hắn thẳng lưng quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ và vô tội, đúng vậy, là vô tội! Khi hắn nghe được lời thề độc khí phách của Quý Minh Chiếu, đặc biệt vô tội!

Bởi vì quả thực là hắn phái người đi ám sát hoàng thúc, nhưng... người hắn phái ra không một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều đã chết, người trốn về đều là người của lão nhị, chuyện này đối với hắn mà nói, đó chính là chết không đối chứng, cứ liều chết không nhận, dựa vào việc phụ hoàng sủng ái mình, căn bản hắn không sợ phụ hoàng trách phạt.

Ngược lại là Quý Minh Chiếu, hiện nay người của Quý Minh Chiếu đều bị người của hoàng thúc trực tiếp đưa đến cửa thiên lao, hắn đương nhiên sẽ luống cuống.

Theo sau lời Quý Minh Chiếu nói, trời vốn đang quang đãng vạn dặm lại đột nhiên vang lên một tiếng "Ầm ầm".

Một tia sét đã đánh thẳng vào hành lang ngự thư phòng, mấy tiểu thái giám sợ tới mức thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.

Mà phụ tử ba người ở ngự thư phòng, cũng đều ngây ngốc cả người.

Huynh đệ hai người có người nào lại chưa từng nhìn trời thề thốt chứ? Nhưng bọn họ tin tưởng vững chắc rằng bọn họ là thiên hoàng quý tộc được trời cao phù hộ, căn bản không nghĩ tới sẽ có một màn vừa rồi, cho dù trong lòng có nói là trùng hợp đi chăng nữa thì cũng đều sinh ra vài phần sợ hãi.

Sau khi hoàn hồn, cả hai người Quý Việt Trạch và Quý Minh Sóc đều nhìn Quý Minh Chiếu đang quỳ ở đó vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Quý Minh Chiếu cũng sợ hãi, khom người,"Vâng."

Quý Việt Trạch biết rõ bản tính hai nhi tử của mình, đối với việc bọn họ âm thầm ra tay với Quý Tiêu Hàn, kỳ thật hắn không cảm thấy có gì là sai, hắn không dung được Quý Tiêu Hàn, vậy nhi tử của hắn há lại có thể dung được Quý Tiêu Hàn?

Xuất phát điểm của nàng thực sự rất đơn giản và không đẹp đẽ như Quý Việt Trạch nghĩ.

Cái nồi đen này, Quý Minh Chiếu muốn vứt cũng vứt không xong.

Lại nói tiếp, cũng là vào đêm trộm lẻn vào hoàng cung, tiểu tặc đã hạ thủ lưu tình, giữ lại cho hắn lông mao duy nhất.

Sau hai chén trà, hai huynh đệ Quý Minh Sóc và Quý Minh Chiếu một trước một sau đi ra khỏi ngự thư phòng.

Lời thề độc này... giữa ban ngày, vừa nhìn đã biết không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Chỉ là, bọn họ làm việc không nên bị người nắm bắt nhược điểm, những người bị đưa tới đó, chỉ cần có tâm, vừa tra đã có thể biết bút tích xuất từ nhà của hoàng tử nào, vẫn là quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm mà!

Kỳ thật, khi đó tiểu tặc Tô Oản Nhan chỉ là cảm thấy một cái trứng kho trơn bóng quá xấu nên đã giữ lại chút chòm râu còn có thể coi là đẹp mắt, không đến mức quá cay mắt.

Quý Việt Trạch ho nhẹ một tiếng, rất trân quý đưa tay vuốt râu cằm, đây là nhúm lông dài duy nhất còn sót lại trên đầu hắn.

Quý Minh Sóc cũng ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng ở vị trí không ai nhìn thấy, khóe môi lại chậm rãi tạo thành một nụ cười trào phúng, ha! Đã thấy chưa? Ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn.

Nói xong, Quý Minh Sóc ẩn ý ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng vạn dặm.

"Được rồi, nếu lời thề độc vô dụng này về sau còn nói, đúng là không sợ mất mặt mà." Quý Việt Trạch nhìn Quý Minh Chiếu một cái, thật sự không nỡ nhìn.

Vẻ mặt Quý Minh Chiếu lúc trắng lúc xanh: "... Tạ thái tử điện hạ nhắc nhở, thần đệ hiểu rồi."

Có điều, đối với Quý Việt Trạch đang ở tuổi tráng niên mà nói, các nhi tử vẫn có thể có phần tâm tư này, nhưng không thể quá có dã tâm, bằng không, không chỉ riêng việc uy hiếp đến Quý Tiêu Hàn mà đồng thời còn uy hiếp chính mình.

Quý Minh Sóc làm trò trước tiểu thái giám đứng ở hai bên, mỉm cười vỗ bả vai Quý Minh Chiếu: "Nhị hoàng đệ, chớ trách bổn điện hạ thân làm ca ca lại không nhắc nhở ngươi, có mấy lời, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hiện tại nhị hoàng đệ nên rõ ràng cả nhỉ?"

Cái miệng ngậm bồ hòn này, khổ đến mức trong lòng Quý Minh Chiếu đều hiện ra cảm giác lạnh lẽo, đây chính là vị đại ca tốt lúc trước cười híp mắt hẹn mình ra ngoài thưởng trà ngắm cảnh đó sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận