Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 233:

"Sao có thể? Coi như Diệu ý cô nương có thiếu tiền, vậy thì tùy tiện tìm một ân khách thủ thỉ, ai sẽ không giúp một chút chứ? Làm sao sẽ cần phải viết giấy nợ?"

"Đúng vậy? Đúng vậy? Sẽ không phải là bị người Viên phủ ép ký xuống đi? Diệu Ý cô nương, nếu ngươi bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái..."

"Diệu Ý cô nương, ngươi đừng sợ, nếu có người ép ngươi, ngươi cứ mạnh dạn nói, chúng ta đều sẽ giúp ngươi."

Tô Oản Nhan nghe dân chúng dưới lầu lòng đầy căm phẫn, hận không thể mang ghế dựa cùng nắm hạt dưa tới đây ngồi nghe những người này bênh vực lẽ phải. Không thể không nói, Thịnh Diêu Ý trong mắt của nam nhân ở Tuyền Châu, phảng phất giống như tồn tại của nữ thần.

Thịnh Diêu Ý nhu nhược đứng đó, nước mắt đã không còn chảy nữa, nhưng đối mặt với tờ giấy nợ kia, nàng tỏ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, làm cho cán cân trong lòng mọi người không còn lý do nào có thể lệch trở lại được.

Cho tới khi người Viên phủ lấy ra giấy nợ, Tiêu Nhất vẫn không nói chuyện rốt cuộc mở miệng, nhưng mà không phải nói với người Viên phủ mà là nói với Thịnh Diêu Ý.

"Xú bà nương, thời điểm lão tử chuộc thân cho nhà ngươi, ngươi nói như thế nào? Sao mới qua một ngày, ngươi lại vay tiền bên ngoài, còn viết giấy nợ? Hả?"

Nước mắt THịnh Diêu Ý lại trào ra,"Nhất ca, ngươi nghe ta nói..."

Thịnh Diêu Ý không nói là mượn mười vạn lượng bạc, mà nói là Viên Thành Chu bảo nàng viết giấy nợ mười vạn lượng bạc.

Tiêu Nhất nghe tới giấy nợ mười vạn lượng, liền nổ tung ngay tại chỗ, sắc mặt khó coi mà chỉ vào Thịnh Diêu Ý, rất có tư thế muốn xông lên đánh chết nàng.

Thịnh Diêu Ý dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khóc ròng như hoa lê đái vũ, nói,"Nhất ca, là ta có lỗi với ngươi. Viên lão gia hắn, hắn thật sự bảo ta viết giấy nợ mười vạn lượng bạc... Ô ô."

"Cái gì? Mụ già thúi nhà ngươi không phải là người mà! Ở bên ngoài vay mười vạn lượng bạc, lại còn không biết xấu hổ nói tiền chuộc thân của ngươi là mười vạn lượng bạc. Ta thấy ngươi là cố ý đến lừa tiền lão tử đi? Nói, có phải ngươi cùng Viên phủ thông đồng với nhau rồi phải không? Có phải cố ý cùng Viên Thiên Thụy mắt đưa mày lại với nhau sau đó lừa lão tử nói hắn đừa giỡn ngươi?"

Tiêu Nhất hừ lạnh,"Không cho xem? Sẽ không phải là giả chứ?"

"Đúng vậy, nhất ca, nếu tức giận, ngươi cũng mới chuộc người đi ra, chuyện gì cũng chưa kịp đâu, cùng lắm thì, trả lại hàng!"

Tiêu Nhất ngắt lời Thịnh Diêu Ý, vung tay lên, bảo huynh đệ mình đi lấy giấy nợ,"Lão tử không nghe, đi, đi lấy giấy nợ kia về đây, xem nợ bao nhiêu tiền."

Huynh đệ bên cạnh thấy thế, vội vàng giữ chặt Tiêu Nhất, không cho hắn xúc động làm chuyện ngu ngốc,"Nhất ca đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói."

Trên mặt ba người thiếp thất hiện lên chút chột dạ, nhưng thấy không khí căng thẳng lại cứng rắn,"Đừng, đừng nói bậy! Lão gia nhà chúng ta gia nghiệp lớn, là loại người lừa người sao? Cái giấy nợ này là dó chính tay nàng ký xuống, không tin thì các ngươi hỏi nàng ta đi!"

"Này này, các ngươi làm gì? Làm gì thế? Đừng đoạt!" Người Viên phủ nào chịu để cho huynh đệ Tiêu Nhất dễ dàng lấy giấy nợ đi. Ba nữ nhân giống như bảo vệ con, đem giấy nợ gắt gao bảo vệ ở trước ngực. Hạ nhân Viên phủ cũng vây quanh ba người, không cho bọn họ có cơ hội cướp đi giấy nợ.

Tiêu Nhất là một người đại quê mùa, nghe không ra ý cất giấu trong lời nói của Thịnh Diêu Ý. Hắn vừa nghe liền cho là thật, lập tức liền nổ tung ngay tại chỗ.

Nói xong, Tiêu Nhất vội vàng thoát khỏi kiềm chế của các huynh đệ, trên mặt cũng không còn vẻ gay gắt như lúc nãy, đi nhanh về phía Thịnh Diệu Ý còn đang khóc, không đợi nàng giãy giụa, liền xách Thịnh Diệu Ý như xách gà tới trước mặt mọi người Viên phủ,"Đây! Oan có đầu nợ có chủ, nữ nhân này tặng các ngươi, lão tử không cần, tiền chuộc thân của nàng là mười vạn lượng, vừa đủ để nàng trả hết nợ."

Lời nói này thật diệu.

"... Trả hàng?" Tiêu Nhất đang tức giận, dường như bị lời nói của huynh đệ đánh thức, đôi mắt trợn trừng đột nhiên mở to, bên trong sáng rực, vỗ vỗ đùi nói: "Đúng vậy, lão tử còn chưa làm cái gì đâu, uổng phí nhiều bạc như vậy, cuối cùng lại lại đổi được một nữ nhân thiếu tiền, không được, lão tử muốn trả hàng!"

"Nhất ca, ngươi cũng không thể động thủ! Nếu ngươi đánh xuống một quyền này thì có thể trực tiếp đánh chết Diệu Ý cô nương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận