Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 55:

Tuy rằng nàng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng nàng cũng sẽ không để cho Tô phủ sống khá giả.

Vì vậy, ánh mắt của nàng đỏ lên, liền hô về phía Tô Hoành An: "Phụ thân, cứu ta! Phụ thân, mau cứu nữ nhi! Người dặn dò sau khi nữ nhi gả vào Tiêu vương phủ lại tìm đồ theo ý người, nữ nhi đã lấy được tới tay, ngài mau đi cầu tình với Hoàng thượng, buông tha cho nữ nhi đi! Nữ nhi không muốn lưu đày..."

Lời Tô Oản Nhan nói, khiến cho mọi người ở đây đều xôn xao!

Bọn họ nghe thấy cái gì?

Tô Hoành An bảo nữ nhi của hắn đến Tiêu vương phủ tìm đồ?

Tìm cái gì?

Ở hoàng thành, có một bí mật không phải bí mật, đó chính là di chiếu của tiên hoàng trong tay Tiêu vương.

Ai cũng không biết trong phần di chiếu kia viết cái gì, nhưng ai cũng biết năm đó tiên hoàng sủng ái Tiêu vương nhất, thời điểm tiên hoàng băng hà, người ở bên cạnh hắn lại là đương kim thánh thượng, mà Tiêu vương khi đó còn ở bên ngoài đánh giặc vẫn chưa chạy về, cuối cùng, tiên hoàng thuận lợi đăng cơ, sau khi Tiêu vương trở về, Tiêu vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách ước chừng một tháng, ngay cả lời triệu kiến của hoàng thượng cũng cự tuyệt.

Tiêu vương căn bản không có lòng mưu nghịch, nhưng lòng kiêng kỵ của hoàng thượng cũng không thiếu nửa phần.

Nữ nhân bất hiếu này, bản thân không chịu nỗ lực, gả vào Tiêu vương phủ đã ba ngày, cũng chưa từng tìm được di chiếu, càng không hoàn thành chức trách xung hỉ tân nương, chiếm được tín nhiệm của trên dưới Tiêu vương phủ, hiện giờ nàng bị Hoàng thượng cùng Tiêu vương chán ghét, lại còn muốn kéo toàn bộ Tô phủ cùng nàng chịu tội.

Nếu như, tất cả nhưng chuyện này ngay từ đầu chỉ là một hồi âm mưu, mục đích là vì thừa dịp Tiêu vương hôn mê bất tỉnh, đuổi hắn ra hoàng thành, buộc bọn họ đi đến Tuyền Châu mấy năm liền đều có thiên tai - thật đáng sợ!

Tô Hoành An lại càng bị những lời này của Tô Oản Nhan làm cho cả kinh thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người cho rằng hoàng thượng đã buông xuống việc này, dù sao Tiêu vương tuy rằng làm việc tàn nhẫn, nhưng rất được lòng dân, là vị tướng quân tốt hiếm có của Đại Chu quốc.

Vì thế, Tô Hoành An cố nén phẫn nộ, vẻ mặt bi thống khuyên nhủ: "Nhan nhi, ngươi cứ an tâm lên đường, phụ thân sẽ cố gắng chuẩn bị một hai thứ cho ngươi. Đừng sợ, chăm sóc tốt cho Tiêu vương cũng chăm sóc tốt cho mình."

Thậm chí trong một tháng đó, mười dặm bên ngoài hoàng thành, chính là hai mươi vạn binh lực dưới trướng Tiêu vương, có thể nói khi đó nếu Tiêu vương nói một câu, chỉ sợ ủng binh tạo phản đều là chuyện dễ dàng.

Quả nhiên, nữ nhân xuất thân từ nhà thương nhân, kiến thức đều thiển cận vô dụng, trong đầu ngoại trừ yêu tiền ra, cái gì cũng không có.

Lần này Tiêu vương thân chịu trọng thương trong trận chiến biên cảnh, trở lại hoàng thành, hoàng thượng long nhan tức giận, phái vô số thái y ra vào Tiêu vương phủ để trị liệu, khi biết được Tiêu vương tạm thời không thể tỉnh lại, lại vơ vét tiểu thư vừa độ tuổi trong hoàng thành, ban hôn xung hỉ...

Nhưng cuối cùng, sau một tháng sau nhân tâm hoảng sợ, Tiêu vương một mình tiến cung tìm mật đàm cùng hoàng thượng cả một ngày, ai cũng không biết lúc đó bọn họ đã nói gì, nhưng từ ngày đó trở đi, hai mươi vạn binh lính đóng quân ở mười dặm đình bên ngoài hoàng thành đã rút lui. Cũng từ khi đó trở đi, tác phong làm việc của Tiêu vương trở nên tàn bạo kiêu ngạo, nhưng hắn vẫn bảo đảm cho quốc lực Đại Chu quốc hưng thịnh, kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm.

Chỉ là những lời này, người ở đây ai cũng không dám nói ra khỏi miệng, để tránh người gặp nạn kế tiếp chính là bọn họ.

Nhưng giờ phút này Tô Hoành An cũng biết, trước mặt mọi người, Tô Oản Nhan đâm chọc việc này ra, nếu hắn biểu hiện ra một chút tức giận vẻ, chính là trúng độc kế của nàng.

Cạnh quân như cạnh hổ, lời này quả nhiên không giả.

Muốn chơi tâm kế với nàng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận