Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 173:

Chuyện tiểu vương phi có thể phát hiện, Quý Tiêu Hàn tâm cơ thâm trầm sao lại nhìn không ra manh mối được?

Từ lúc bọn họ phát hiện có lưu dân trốn ở trong rừng cây, Quý Tiêu Hàn cũng đã đoán được những người này sẽ xuất hiện ở chỗ này, là bút tích của ai, nhưng biết thì biết, việc động thủ, Quý Tiêu Hàn cũng không thể để cho tiểu vương phi tự mình động thủ.

Quý Tiêu Hàn tuy rằng không rõ sức chiến đấu thực sự của tiểu vương phi cho lắm, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng hưng phấn khi tiểu vương phi đi xử lý ổ thổ phỉ lúc trước, hắn cũng không dám buông tay để cho tiểu vương phi thu thập đám lưu dân này.

"Tất nhiên nuốt không trôi, bản vương lập tức an bài người thu thập bọn họ, nơi này quá ầm ĩ, bản vương mang nàng đi xa một chút trước, được không?" Quý Tiêu Hàn dặn dò Hòa bá cùng Tiểu Ngũ đang canh giữ ở một bên vài câu, liền ôm tiểu vương phi xuống xe ngựa, mấy người che chở bọn họ hướng một bên đất trống đi đến, chỉ khi bọn họ rời đi, nhóm hộ vệ mới có thể không bị bó chân bó tay, tốc chiến tốc thắng.

Tô Oản Nhan làm ổ ở trong ngực Quý Tiêu Hàn, nhìn về phía sau, quả nhiên thấy sau khi bọn họ đi xa, động tác của nhóm hộ vệ nhất đẳng liền trở nên tàn nhẫn hơn, những lưu dân có ý đồ tới gần xe ngựa kia, bất luận nam nữ hay già trẻ, toàn bộ đều bị ấn xuống, rất nhanh, càng ngày càng nhiều lưu dân bị bắt được, bên phía Thúc Minh Viễn cũng khống chế được không ít lưu dân.

"Nói! Là ai phái các ngươi tới? Dám tập kích đội xe ngựa của Tiêu vương gia, lá gan của các ngươi cũng thật không nhỏ!" Thúc Minh Viễn tức giận đến không chịu nổi, chỉ vào đám lưu dân mới vừa rồi có khí thế hung hăng, hiện tại đã sợ đến mức chỉ biết khóc giơ chân.

Đám lưu dân vừa nghe được là bọn họ cướp đội ngũ xe ngựa của Tiêu vương gia, tức khắc, tiếng khóc càng lớn hơn,"Chúng ta... chúng ta không biết gì hết! Nếu chúng ta biết, cho chúng ta mượn một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám!"

"Rõ ràng là nói rằng muốn chúng ta đến cướp sai dịch cùng lưu đày phạm! Sao đột nhiên lại biến thành Tiêu vương gia?"

Đến lúc này Thúc Minh Viễn còn không rõ gì nữa? Đám lưu dân này bị người đem ra làm bia đỡ đạn.

"Hừ" Tô Oản Nhan bọn họ bên này cũng nghe được nhóm lưu dân kêu rên, nhưng nàng nửa điểm cũng không đồng tình với những người này, người khác tùy tiện cho chỗ tốt, liền có thể giúp đỡ làm chuyện xấu, thiên hạ có thể nhặt bánh nhân thịt dễ như vậy sao?

Vẻ mặt Tiêu Nhất không có nửa điểm buông lỏng,"Hừ, ai cũng phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của mình, hiện tại biết thân phận của chúng ta liền bắt đầu cầu xin tha thứ? Sao lúc trước không làm gì đi? Mất công Vương gia của chúng ta còn cố ý lệnh cho chúng ta liên lạc huyện nha trấn Phú Xuyên mở rộng cửa thành, mở kho tế lương! Hóa ra vẫn là một đám bạch nhãn lang."

Đám lưu dân ngoan ngoãn bị áp giải ở nơi đó, không dám nhúc nhích, những thứ cướp được từ các đoàn lưu đày cũng đều được trả lại, bất quá bọn họ cũng chẳng cướp được thứ gì tốt, Tiêu vương phủ bên kia càng không để cho bọn họ sờ gì dù chỉ một chút xe ngựa.

Thanh âm ồn ào của đám lưu dân kéo tới kèm theo tiếng khóc, rất nhanh bọn họ bắt đầu ôm đầu khóc rống, nhưng lại sợ hãi đám hộ vệ của Tiêu vương gia nhìn như hổ rình mồi, không dám đi qua cầu xin Tiêu vương gia tha thứ.

"Cái gì?!" Đám lưu dân sau lời nói của Tiêu Nhất, khiếp sợ đến mức ngay cả gào khóc cũng ngừng lại.

"Ô ô... Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ bị bắt sao? Vậy lương thực đã đồng ý cho chúng ta còn có thể lĩnh được hay không?"

"Đừng nhiều lời nữa, lần sau các ngươi muốn tìm đường chết hại người, cũng phải biết chọn thời điểm, sao lại đâm đầu vào súng của Tiêu vương gia cơ chứ?" Thúc Minh Viễn không làm chủ được, gọi thủ hạ tới áp giải lưu dân, chờ Tiêu Vương gia xử lý.

Thúc Minh Viễn mắng chửi, thấy đám lưu dân khóc thành như vậy, cũng mắng không nổi nữa, quay đầu đi tìm Tiêu Nhất,"Ngài xem? Thế này phải làm sao?"

"Nhi tử của ta còn nhỏ như vậy, nếu nó bị bắt, nó sẽ không còn đường sống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận