Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 56:

Tô Oản Nhan tỏ vẻ nàng sẽ làm theo, nàng khóc chít chít gật đầu,"Vâng, đa tạ phụ thân, không biết phụ thân có thể đem những khế ước cửa hàng mà mẹ ta để lại cho ta trả lại hết cho ta hay không, ta nghĩ dọc theo đường đi nếu Vương gia có mệnh hệ gì, ta cũng... ta cũng có thể ứng đối được, ô ô-"

Tô Hoành An: "..."

Khế ước cửa hàng?!

Chẳng lẽ nữ nhân kia còn chưa trả lại toàn bộ đồ cưới của Mạnh Cẩm Vi cho Tô Oản Nhan sao?

Tô Dung Yên đi theo bên cạnh vốn thấy Tô Oản Nhan sắp đi theo một nhà Tiêu vương lưu đày tới Tuyền Châu, trong lòng miễn bàn có cao hứng cỡ nào, nhưng hiện tại nghe nàng lại muốn đùa giỡn tâm cơ, nhất thời liền không vui, nhiều người như vậy, nếu thật sự bị người khác coi lời của Tô Oản Nhan là thật, vậy chuyện mẹ nàng cắt xén đồ cưới do phu nhân nguyên phối để lại cho đích tiểu thư, không phải mọi người đều biết sao?

"Tỷ tỷ, có phải ngươi nóng nảy tới hồ đồ rồi không? Những khế ước phòng ốc cửa hàng kia, vốn dĩ chính là phí dụng đại phu nhân để lại cho Tô phủ chi tiêu, những năm này tất cả bạc mà những cửa hàng kia kiếm được đều sung vào quỹ chung của Tô phủ, những thứ này không phải mọi người đều biết sao?"

"Vậy sao ta nhớ rõ trên danh sách hồi môn mà nương ta để lại cho ta, những khế ước phòng ốc cửa hàng này đều để tên của ta nhi? Chẳng lẽ Tô phủ phải dựa vào số tiền tích góp ít ỏi của một nữ nhi để sống qua ngày?" Tô Oản Nhan vừa thấy Tô Dung Yên bày ra bộ dáng tiểu bạch hoa nhu nhu nhược nhược, liền nhịn không được ngứa tay.

Mà ở cổ đại, nữ nhân giống như vậy tựa hồ còn rất nhiều, cũng không biết những nam nhân kia làm sao có thể thích mẫu hình này?

Bọn họ đã ở chỗ này đợi gần một buổi sáng, đều là những người trong phủ đã từng được nuông chiều từ bé, mới vừa bị xét nhà, hiện tại lại bị người khóa lại giống nhau xích chó, mặt trời trên đỉnh đầu, dọc đường còn có dân chúng chỉ trỏ xem náo nhiệt, những người này đã sớm tâm sinh oán hận với người đã khiến cho bọn họ phải chờ ở chỗ này.

Nhưng đãi ngộ cho người hoàng thất đúng là khác biệt, nhìn xem, chẳng những không cần mặc áo tù, còn có thể ngồi xe ngựa.

Để tránh đêm dài lắm mộng, mấy chục người trên dưới Tiêu vương phủ, ngay cả đại lao cũng không vào, trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa thành.

Tiêu vương gia cũng bị xét nhà lưu đày? ĐÃ phạm đại sự gì chứ?

Tô Oản Nhan như được Tô Hoành An trấn an, ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người lên xe ngựa.

Sai dịch lưu đày đã sớm chờ ở nơi đó, chờ ở nơi đó còn có hai hộ tội thần bởi vì tham ô mà bị phán định xét nhà cùng một đám gia quyến, tổng cộng có chừng trăm người, tất cả nam tử trưởng thành đều mang xiềng xích còng tay, nữ tử cũng là hai tay bị trói ở trên một sợi dây thừng, cam đoan trên con đường lưu đày, ai cũng không có cơ hội chạy trốn.

Tô Hoành An không muốn cãi cọ với Tô Oản Nhan thêm nữa, chỉ sợ nàng lại bất chấp tất cả nói toạc ra kế hoạch của hoàng thượng, Tô phủ có thể tránh khỏi ảnh hưởng của Tiêu vương phủ, hoàn toàn vì nể lòng trung thành của hắn đối với hoàng thượng, còn có thái tử điện hạ có ý với Dung Yên.

Hiện tại nhìn về phía người đi tới, lại là Tiêu vương phủ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Xe ngựa của Tiêu vương phủ rộng rãi xa hoa, bên trong vì chiếu cố đến Quý Tiêu Hàn, chỉ có một bên đặt thêm ghế ngồi, toàn bộ không gian còn lại đều trở thành giường của Quý Tiêu Hàn, nhưng hắn nằm vẫn rất chật chội, tựa như đãi ngộ bất bình mà Tiêu vương phủ hiện giờ phải đối mặt.

Hắn đã vì hoàng thất buông bỏ một đích nữ, không thể để cho Tô Dung Yên lại có bất kỳ lời đồn bất lợi nào, vì thế, ánh mắt hắn ngăn Tô Dung Yên đang muốn cãi lại, gật đầu đồng ý,"Được, một hồi ta sẽ bảo người đưa những thứ này cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận