Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 346:

Tô Dung Yên đã hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, trong ánh mắt nàng nhìn Viên Lạc Linh, trong đó có sự phẫn hận mang theo khinh miệt và trào phúng, có thể chà đạp Viên Lạc Linh phong quang vô hạn dưới chân, làm cho những đau khổ dồn nén trong lòng nàng cuối cùng cũng có chỗ để trút giận.

"Cẩn thận!" Ngay khi Tô Dung Yên giơ kiếm, muốn tiến lên thêm một bước, nam nhân vẫn không có cảm giác tồn tại phía sau nàng đột nhiên lên lên tiếng, kéo Tô Dung Yên ra xa, miễn cưỡng tránh được tiểu đao bắn về phía nàng.

Mặc kệ Tô Dung Yên có biết chó cậy gần nhà bao nhiêu thì vẫn là một nữ tử yếu đuối, nhìn thấy Viên Lạc Linh vậy mà muốn đánh lén giết mình, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nàng hét lên và yếu ớt dựa vào trong ngực nam nhân, "A! Thanh ca cứu ta!"

Long Thanh một tay ôm người gắt gao bảo vệ ở trong ngực, một tay cầm kiếm đè lên cổ Viên Lạc Linh, mũi kiếm sắc bén trong nháy mắt để lại vết máu trên chiếc cổ trắng nõn: "Ngươi dám đả thương nàng?"

"..." Viên Lạc Linh cảm thấy cổ mình đau nhức, nàng biết cổ mình nhất định đã bị rạch, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng tình thế trước mắt bất lợi cho nàng, đành phải kiềm chế phần hận, ngoan ngoãn ở yên đó.

Chỉ hy vọng, nàng trì hoãn thời gian sẽ gây ồn ào đủ để những người hẹn gặp mặt hôm nay phát hiện ra manh mối và không đến đây nữa.

Đáng tiếc, lúc gặp nạn thường gặp phải những chuyện không theo ý muốn, nàng vừa nghĩ tới đây thì ngoài cửa viện truyền đến tiếng động, Viên Lạc Linh ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt...

Những người ồn ào ngoài cửa viện không ai khác chính là những người mà bọn họ đã hẹn gặp trong nhà hôm nay.

Người này ngay cả tình huống trong sân cũng chưa nhìn rõ thì đã bị người ta điểm huyệt, nhắm mắt lại rồi bất tỉnh.

Trong sân, ba người Tô Dung Yên vẫn còn đang giằng co, có điều Viên Lạc Linh rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong, khi Tô Dung Yên giả bộ khóc, kiếm của Long Thanh đang đặt trên cổ Viên Lạc Linh càng ép chặt hơn vài phần.

Người bị bắt mặc dù mặc trang phục của Đại Chu quốc, nhưng vẻ ngoài của người này vừa nhìn thì đã biết là người của Kim Vũ quốc, điều này phù hợp với những gì họ đã điều tra, bắt người này là không sai.

"Vâng!"Một đám người vây quanh sân đồng thanh hô lên rồi rời đi gần hết.

Tiêu Thập Lục vô cùng đắc ý lắc đầu, cũng không quên khen Tiêu Nhị,"Nhị ca chớ khen, Thập Lục chính là người do ngươi và Nhất mang ra ngoài, đương nhiên cái gì cũng giỏi."

Long Thanh xuất thân là một ẩn vệ, hắn dư sức để đối phó với một mình Viên Lạc Linh, khi hắn và Tô nhị tiểu thư tới hoàng thành, vừa mới vào cổng thành đã bị người chặn lại, vừa nhìn, là thủ hạ tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục.

Cũng không biết hôm nay người nọ ra ngoài có phải để quên não ở nhà hay không, nhìn thấy trong nhà nàng có nhiều người như vậy, nàng còn gây ầm ĩ rất lớn ở ngoài sân, người nọ vậy mà còn dám chạy tới đây. .

Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục không rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế, khoanh tay dựa vào cửa, như đang chờ đợi một vở kịch vui. .

Tiêu Nhị rất thích lời nịnh nọt nghĩ một đằng nói một nẻo của Tiêu Thập Lục, chỉ cần là khen hắn, có hợp lý hay không thì hắn đều sẽ tiếp nhận."Đương nhiên, đi theo Nhị ca sẽ không thiếu cơ hội cho ngươi thể hiện."

Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục nhìn người đã chui đầu vào lưới cười đến mang tai,"Thập Lục, vẫn là cách của ngươi tốt hơn, sớm đưa tin tức cho hắn, mới lừa được hắn!"

Thấy hắn dễ dàng bị bắt, Tiêu Nhị vung tay lên,"Các ngươi mang theo hắn về trước đi, Nhất ca bên kia còn đang chờ thẩm vấn đó!"

Thậm chí khi nhìn thấy kiếm của Long Thanh cắt qua cổ Viên Lạc Linh, bọn họ cũng chỉ như đang xem diễn và không có ý định ngăn cản, như thể Viên Lạc Linh không phải là mục tiêu của nhiệm vụ mà bọn họ phải mang về phục mệnh.

Phàm là người rơi vào trong tay Quý Tiêu Hàn thì đều không có cơ hội trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận