Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 104:

Nhưng để cho nàng cung kính với Quý Tiêu Hàn, động một chút liền quỳ tới bái lui... Nàng lắc đầu, quên đi, vẫn là mặc kệ đi, dù sao Quý Tiêu Hàn cũng không có nói gì.

Đón người vào phòng, chờ Quý Tiêu Hàn và Tô Oản Nhan ngồi xuống, lập tức có nha hoàn dâng trà và điểm tâm.

Bọn Mạnh Nguyên Lương còn cung kính đứng ở nơi đó, muốn nhìn Tô Oản Nhan một chút, lại không dám quang minh chính đại nhìn, khiến cho Tô Oản Nhan ngượng ngùng, nàng nhìn về phía Quý Tiêu Hàn, ánh mắt trông mong.

Quý Tiêu Hàn gật gật đầu, Tô Oản Nhan lập tức từ trên ghế đứng dậy, đi tới, đi tới trước mặt Mạnh Nguyên Lương, dịu dàng cúi đầu với bọn họ,"Oản Nhan bái kiến ngoại tổ phụ, bái kiến ngoại tổ mẫu, bái kiến đại cữu, đại cữu mẫu, bái kiến nhị cữu, nhị cữu mẫu..."

Mạnh lão phu nhân thiếu chút nữa bị hành động này của Tô Oản Nhan hù chết, nhanh chóng run rẩy đỡ lấy Tô Oản Nhan, trong miệng lẩm bẩm,"Ai u, vương phi nương nương, không được, không được..."

Tô Oản Nhan vẫn nghiêm túc làm xong lễ, mới đứng thẳng dậy, đây là nàng thay nguyên chủ hành lễ với người Mạnh gia,"Oản Nhan trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đã khiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cùng hai vị cữu cữu tổn thương..."

Mạnh Nguyên Lương tâm trạng bề bộn nâng Tô Oản Nhan dậy, trong thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào,"Hài tử ngoan, không được, ngươi đã coi chúng ta là trưởng bối, nào có ai làm trưởng bối lại so đo với bọn nhỏ?"

Hai vị cữu mẫu thấy ý của phu quân, cũng đi qua đỡ Tô Oản Nhan, không dám để cho nàng hành lễ.

Mạnh Nguyên Lương cùng hai nhi tử, lại một lần nữa quỳ xuống trước Quý Tiêu Hàn,"Vương gia..."

Tô Oản Nhan nhìn ánh mắt Quý Tiêu Hàn trước khi rời đi, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Khóe mắt Mạnh Nguyên Lương cũng đỏ lên, hắn từ ái nhìn Tô Oản Nhan, khàn giọng nói: "Oản Nhan à, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi, nếu sớm biết tên súc sinh Tô Hoành An này, đối xử với ngươi như vậy, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp mang ngươi rời đi."

Sau khi trò chuyện cùng người Mạnh gia, Tô Oản Nhan bị ngoại tổ phụ Du thị cùng hai vị cữu mẫu vây quanh, nói đùa với nhau, Tiêu vương thì bị Mạnh lão gia tử cùng hai vị cữu cữu mời đến thư phòng.

Bị thê tử mình giữ chặt, dỗ nửa ngày mới coi như khuyên được, nhưng vẫn tức giận đến đỏ mặt tía tai.

"..." Tô Oản Nhan sửng sốt, muốn khéo léo cự tuyệt,"Ngoại tổ mẫu, cái này không được, chúng ta dọc theo đường đi..."

Có Tô Oản Nhan chủ động thân cận, người Mạnh gia cuối cùng mới thả lỏng một chút, ngồi xuống nói chuyện riêng với nhau, không khí thoáng cái liền ấm áp lên.

"Oản Nhan à, lúc con xuất giá, chúng ta còn chưa nhận được tin tức, không kịp cho ngươi thêm trang sức, nào, những thứ này ngươi cứ cầm lấy, xem như quà mừng tân hôn chúng ta tặng."

Du thị không ngừng lau nước mắt,"Cái tên Tô Hoành An đáng chết ngàn đao này, hắn vẫn là người đọc sách ư, bức tử nguyên phối, ngược đãi nữ nhi, nào có giống người đọc sách, sao hắn vẫn có thể sống tốt thế được?"

Tô Oản Nhan dưới sự truy hỏi của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, đem "ngày lành" của nguyên chủ ở Tô gia mấy năm nay, chọn vài chuyện đơn giản nói, Mạnh Liên Vũ và Mạnh Hạ Thâm nghe xong, cũng không để ý còn có Tiêu vương ngồi ở một bên, tức giận đến mức muốn cầm vũ khí đến Tô gia hỏi tội.

Quý Tiêu Hàn lần này không để cho đám người Mạnh Nguyên Lương quỳ nữa, đứng dậy đỡ lấy Mạnh Nguyên Lương,"Oản Nhan là vương phi của bổn vương, đối tốt với nàng, là điều nên làm, Mạnh lão không cần khách khí."

Du thị cầm lấy một hộp gỗ lim lớn trong tay đại cữu mẫu, không nói lời nào nhét vào tay Tô Oản Nhan.

Tô Oản Nhan lau nước mắt cho lão thái thái Du thị này,"Đều đã qua, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ta hiện tại cũng rất tốt, tuy rằng việc gả cho Vương gia là bị phụ thân đẩy ra để hắn gia quan tiến tước, nhưng Vương gia đối xử với ta vô cùng tốt, toàn bộ người của phủ Tiêu vương đều đối xử với ta rất tốt, so với ở Tô gia ta thoải mái hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận