Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 167:

Trong thanh âm mang theo thoả mãn, hiển nhiên lúc này tâm tình Quý Tiêu Hàn rất tốt.

Tiểu Ngũ nhìn thần sắc chủ tử, lời cầu tình đã đến bên miệng, đành nuốt xuống, nàng gật đầu đáp ứng,"Vâng, thuộc hạ sẽ bảo Hòa bá đi an bài."

Quý Tiêu Hàn theo động tác Tiểu Ngũ mở cửa, liếc mắt nhìn cửa phòng, hừ nhẹ một tiếng, lúc mở miệng, ngữ khí của nam nhân nhạt đi một chút,"Chuyện tối hôm qua, phàm là người tham dự, khấu trừ bổng lộc hai năm, tự lĩnh ba mươi quân côn."

Tảng đá lớn treo ở ngực Tiểu Ngũ cuối cùng cũng rơi xuống, nàng không dám để cho chủ tử nhìn ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm của nàng, vội vàng vùi đầu càng thấp,"Vâng."

Thược Dược nhìn Tiêu vương gia mặt lạnh lại nghiêm túc, thân thể không khỏi run rẩy theo, vương gia thật sự rất hung ác dọa người đó! Hu hu!

Quý Tiêu Hàn quay đầu, nhìn về phía tiểu nha hoàn sợ ngây người, phân phó nàng nói: "Thân thể vương phi không khỏe, các ngươi đi làm chút dược thiện thanh đạm có dinh dưỡng, chờ vương phi tỉnh thì uống."

"Dạ, nô tỳ đi làm ngay." Thược Dược gật gật đầu, không dám trì hoãn, đi theo Tiểu Ngũ ra ngoài, nàng không dám nói, kỳ thật sáng nay lúc Dung ma ma thức dậy cũng đã làm xong dược thiện, còn có cháo tiểu thư thích ăn, chỉ có điều tiểu thư chưa tỉnh, các nàng không dám bưng lên.

Chờ đám người đều đi ra ngoài, Quý Tiêu Hàn một lần nữa đi tới bên giường, ngón tay thon dài của nam nhân vuốt ve cánh tay trần trụi bên ngoài của tiểu vương phi, trên cánh có rất nhiều dấu vết lớn nhỏ không đồng nhất, đây là dấu vết kịch liệt của tối hôm qua mà hai người để lại.

Quý Tiêu Hàn cũng ngoan ngoãn làm theo, do tiểu vương phi cố ý làm khó dễ chỉ huy lung tung, mát xa gần nửa canh giờ, mưới thấy tiểu vương phi tươi cười, hắn cúi đầu, hôn lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra khi nàng cười, dỗ dành nàng: "Bổn vương bảo người chuẩn bị chút dược thiện, đứng lên uống vài ngụm, được không?"

Lại qua một hồi lâu, Quý Tiêu Hàn mới nắm tay tiểu vương phi từ trong phòng đi ra, một hàng người chờ ở hành lang, Hoà bá và chưởng quỹ đứng ở phía trước, đám Tiêu Nhất thì đứng ở phía sau, ngay cả Tiểu Ngũ cũng đứng cùng bọn họ, không biết có phải là ảo giác của Tô Oản Nhan hay không, nàng luôn cảm thấy tư thế đứng của mấy người này... Có chút quái dị, nhưng nhìn kỹ, lại không nhìn ra cái gì.

Quý Tiêu Hàn từ chối cho ý kiến, ôm lấy tiểu vương phi đang tức giận, ôm trong ngực mình, động tác trên tay cũng không dừng lại, phụ họa nói: "Được được được, bổn vương hỗn đản, bảo bối chớ giận."

Ánh mắt Quý Tiêu Hàn lại thâm thúy thêm vài phần, ý cười càng sâu,"Bổn vương như này, có được không?"

Quý Tiêu Hàn nghe vậy, lập tức ôm lấy cả chăn cả tiểu vương phi, cách chăn, chuẩn xác nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, lực đạo vừa phải mà xoa bóp, thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có, nói: "Chỗ nào không thoải mái? Nơi này sao? Phu quân xoa bóp cho ngươi."

Đau nhức ngắn ngủi trên thân thể đi qua, nghênh đón một chút thoải mái, chưa kể, không nghĩ tới thủ pháp mát xa của Quý Tiêu Hàn cũng khá tốt, Tô Oản Nhan thoải mái mà nheo mắt lại,"Bên trái cũng xoa xoa, lại hướng phía trên một chút..."

Hơi cúi người xuống, môi Quý Tiêu Hàn hôn lên cánh tay tiểu vương phi, vừa nhẹ vừa mềm, giống như đang hôn lên bảo bối trân quý nhất trên thế giới.

Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tô Oản Nhan chỉ nghĩ rằng do thời gian bọn họ đứng chờ nàng và Quý Tiêu Hàn có chút lâu, chứ cũng không nghĩ nhiều.

Lực đạo vừa phải đến đâu, thì vẫn vừa đau, vừa nhức vừa khó chịu, Tô Oản Nhan nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị ép mở mắt, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc, tức giận rầm rì,"Ngươi là cái đồ hỗn đản! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"

"Hu... Đau!" Cảm nhận được trên cánh tay có cảm giác tê dại, Tô Oản Nhan buồn ngủ đến hôn mê muốn giãy giụa, lại không ngờ bị thân thể đau nhức mài đến thở nhẹ ra tiếng, thanh âm cũng khác hoàn toàn ngày thường, khàn khàn đến mức cứ như vỡ giọng vậy.

Tô Oản Nhan lắc lắc cánh tay đã rũ xuống của mình, yếu ớt nói: "Không có sức lực, không cầm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận