Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 213:

Quý Tiêu Hàn xuyên qua bình phong, cởi quần áo, mới vừa nằm xuống, tiểu vương phi đã cảm nhận được hơi thở thâm trầm của hắn, thuần thục xoay người tự giác lăn vào trong ngực, sau đó quen thuộc ở trong lòng hắn, tìm được vị trí nàng thường nằm sấp, khom lưng, đợi đến khi hắn vòng cánh tay lên eo nhỏ nhắn của tiểu vương phi, nàng liền thỏa mãn chép chép miệng tiếp tục ngủ.

Nhìn tiểu vương phi trong ngực nếu không được mình ôm thì sẽ không thành thật ngủ, ý cười bên khoé môi Quý Tiêu Hàn càng ngày càng sâu, đời này, hắn đã bảo hộ tiểu vương phi của hắn khá tốt rồi, sủng đến vô biên, nhưng hắn vẫn đang cố gắng hết sức, bù đắp đủ tiếc nuối kiếp trước, đồng thời cũng yêu người đời này hoàn toàn không giống với tiểu vương phi.

Tiểu vương phi ở kiếp trước, hắn nhớ kỹ nàng, là bởi vì áy náy cùng tự trách.

Mà tiểu vương phi đời này, hắn thật sự yêu nàng, cách yêu nàng cũng khác biệt, yêu nàng không câu nệ mà lớn mật.

Tô Oản Nhan ở biệt trang suối nước nóng chơi rất vui vẻ, ban ngày Quý Tiêu Hàn có việc, nàng sẽ một mình dạo chơi ở biệt trang, hòa mình với hạ nhân trong biệt trang, ngay cả ba con chó săn là A Hoàng, A Hắc, A Hoa phụ trách trông cửa cũng ở chung đến vui vẻ.

Phía sau biệt trang là một mảnh ruộng đất rất rộng, điền sản cũng thuộc về Quý Tiêu Hàn, xa hơn nữa là một ngọn núi nhỏ, trên núi trồng cây ăn quả cùng rừng trúc ở giữa núi, trong rừng trúc vào mùa đông, chẳng những có măng mùa đông đào không hết, mà còn có một loại chuột trúc hoang dã chuyên dựa vào gặm trúc làm thức ăn.

Người nơi này, đã sớm bắt đầu phát hiện món ngon chuột trúc này, bởi vì loài vật này sinh sôi nảy nở quá nhanh, tính phá hoại còn rất mạnh, một con chuột trúc đều có thể gặm hết măng non trúc non, còn có thể gặm đứt một gốc trúc lớn, sau khi tre chết, tre không thể mọc lại tre non mới, nên rừng trúc cũng chậm rãi biến mất.

Cho nên, người ở thôn trang, mặc kệ là người lớn hay là hài tử, mỗi ngày đều sẽ có người ngồi canh giữ ở trong rừng trúc bắt chuột trúc, đây cũng là mỹ vị mà bọn họ thường xuyên ăn thêm, chuột trúc lột da băm miếng, cho chuột trúc tươi mới đi phơi khô rồi hầm cách thủy, vị cũng rất ngon.

Có người ngoài ở đây, Tô Oản Nhan vẫn rất hiểu "quy củ", sẽ không gọi cả họ lẫn tên hắn.

Đám tiểu hài tử kia chảy nước miếng tách tách với chuột trúc nướng, tiểu vương phi của hắn cũng đang thèm đến không chịu được, nam nhân không khỏi bật cười, thật sự là tâm tính hài tử.

Bọn nhỏ hiếu động, dẫn đầu phát hiện Tiêu vương gia đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, bọn nhỏ đều được nuôi ở thôn trang, từ nhỏ đã biết chủ tử chân chính của bọn họ là ai, lần này nghe nói Tiêu vương gia mang theo tiểu vương phi tới thôn trang ở, lúc này nhìn thấy nam nhân cao lớn tuấn soái, lại nhìn quần áo của hắn, liền biết vị này chính là Tiêu vương gia trong truyền thuyết.

Chuột trúc là bọn nhỏ và tiểu vương phi cùng nhau bắt, tổng cộng bắt được sáu con, nhưng cũng đã đủ cho bọn họ cùng nhau chia thức ăn, kỹ thuật nướng thịt của Tô Oản Nhan rất cao, sáu con chuột trúc đều đã bị xâu lên giá nướng trên lửa, thanh âm lách tách kia, đừng nói, thật sự là rất là mê người.

Người không biết chuyện này, còn tưởng rằng tiểu vương phi bị đối xử hà khắc, đối với một con chuột trúc gầy gò không có nhiều thịt, cũng có thể chảy nước miếng.

Tô Oản Nhan nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân mặc một thân trường bào màu vàng sậm đứng cách đó không xa, nàng cười ngọt ngào với hắn,"Vương gia, chúng ta đang nướng chuột trúc, ngươi muốn nếm thử không?"

Đời trước Tô Oản Nhan đi theo đồng đội làm nhiệm vụ, có cái gì khó ăn mà chưa từng ăn qua? Sau khi ăn thử mỹ thực là trúc, nàng tất nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận, cho nên, có một lần khi Quý Tiêu Hàn làm xong việc tới tìm tiểu vương phi, liền thấy tiểu vương phi cùng một đám tiểu hài tử ngồi vây quanh đống lửa, đang nướng thử chuột trúc.

Quý Tiêu Hàn khẽ gật đầu, đi tới, để cho mấy tiểu hài tử quỳ rạp trên mặt đứng dậy, cũng không xua đuổi bọn họ rời đi, còn để cho bọn họ tiếp tục ở lại, chờ chia thịt chuột nướng để ăn.

"Bái kiến Vương gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận