Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 252:

Tô Dung Yên thấy Tô Oản Nhan không nói lời nào, cho rằng nàng đã đồng ý, trong giọng nói ẩn chứa vài phần kích động, hướng dẫn từng bước nói: "Tiếp cận các ngươi, ta cũng là bị ép buộc, nếu như không phải bất đắc dĩ, phụ thân sẽ không đồng ý để cho tỷ muội ta và ngươi cùng hầu... Á!"

Một thanh phi đao bắn thẳng về phía Tô Dung Yên, mặt đao lạnh lẽo áp sát làn da trên mặt nàng, cái loại cảm giác giống như bị bao phủ bởi tử vong này, khiến Tô Dung Yên sững sờ tại chỗ, thậm chí nàng đã quên thét chói tai, quên cả hô hấp, cứ như vậy sững sờ.

Góc độ phi đao kia sượt qua không làm Tô Dung Yên bị thương, nhưng cũng làm cho nàng sợ không hề nhẹ.

"Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng đoạt nam nhân của ta sao?" Giọng Tô Oản Nhan rất lạnh, tựa như được bọc lấy bởi băng dao nhỏ: "Ta nói rồi, nếu ngươi muốn sống, đừng chạm tới điểm mấu chốt của ta mà tìm đường chết, hiểu?"

Tô Dung Yên điên cuồng gật đầu: "Đã hiểu, đã hiểu."

Nếu không hiểu, nàng sợ phi đao sẽ không phải chỉ là lau mặt đi qua.

Tô Oản Nhan đến gần Tô Dung Yên, nàng sợ tới mức nức nở lui về phía sau, sợ Tô Oản Nhan lại đâm một đao, kết quả, Tô Oản Nhan chỉ lướt qua nàng, lấy đi phi đao đang đóng đinh trên giường.

Mùi hương trên người Tô Dung Yên thật sự không dễ ngửi, Tô Oản Nhan nín thở ngưng thần cầm phi đao đi, chọn chỗ ngồi cách nàng xa nhất, cằm khẽ nâng: "Được rồi, có chuyện gì nói nhanh lên."

Tô Dung Yên còn chưa kịp phản ứng, nhìn Tô Oản Nhan bước đi mà không quay đầu lại, tư thế dạo bước kia của nàng giống như không phải đi trong một căn phòng đầy mùi lạ, mà là đi trên con đường quanh co tràn đầy hương hoa.

Tô Dung Yên một ngày chỉ có hai bữa cơm, hôm nay nàng "làm khó" Tiêu vương phi nên ngay cả một bữa cơm hạ nhân của Tiêu vương phủ cũng không bưng cho nàng ăn, nếu không phải vốn dĩ nàng đã ăn ít, chỉ sợ không kịp chịu đựng gian nan khốn khổ cả đường đi, bản thân đã chết đói trước.

Tô Oản Nhan cũng cười gật đầu, đứng lên, phủi phủi làn váy không có chút bụi bặm, gật đầu với hai thị vệ: "Được rồi, canh chừng nàng, không có mệnh lệnh của ta và Vương gia, không ai được mở cửa."

Lần này cho dù Tô Dung Yên có gọi như thế nào thì cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, ngay cả bữa tối cũng bị bỏ quên.

Tô Oản Nhan giơ tay, ngăn Tô Dung Yên đang ra sức tưởng tượng viễn cảnh tốt đẹp, nàng hỏi: "Ngươi đã nói những gì ngươi biết?"

Quý Tiêu Hàn không giấu được ý cười trong mắt, cúi người lại gần, giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai Tô Oản Nhan: "Vậy sao? Vậy Vương phi cần phải nhớ rõ lời ngươi nói đêm nay, bản vương là người của ngươi, sau này không được tùy ý bỏ rơi bản vương nữa."

Tô Dung Yên nơm nớp lo sợ, cũng không dám già mồm cãi láo muốn cho hai hộ vệ kia đi ra ngoài, lấy bí mật mình biết cùng với chuyện Quý Minh Sóc dặn dò nàng trước khi đến, nói ra toàn bộ.

Ánh mắt của Quý Tiêu Hàn chuyển từ cửa phòng đánh nhau dời đến khuôn mặt xinh đẹp của tiểu vương phi, hắn cười cười: "Vương phi muốn bổn vương cảm ơn thế nào? Lấy thân báo đáp được không?"

Tô Dung Yên gật đầu: "Vâng."

Cuối cùng, nàng nói: "Tỷ tỷ, ta đã nói tất cả những gì ta biết cho ngươi. Hẳn là ngươi hiểu được, chỉ khi ta giúp hoàng thượng và thái tử điện hạ đạt được mục đích của bọn họ, Tô phủ chúng ta mới có thể..."

"Tỷ tỷ? Tỷ tỷ? Chuyện tỷ đồng ý với muội thì sao? Khi nào mới có thể cho ta gặp Tiêu vương gia?"

Tô Oản Nhan rụt đầu về phía sau, tránh đi hơi thở nóng rực phả vào bên gáy: "Nói chuyện thì nói, ngươi đừng dựa gần ta như vậy."

Hai thị vệ trăm miệng một lời: "Vâng, vương phi."

Không bảo đảm, tức là tiểu vương phi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ rời đi củ mình, trong lòng Quý Tiêu Hàn xẹt qua một cảm xúc lạ thường, tầm mắt dời xuống, cuối cùng dừng lại ở trên bụng tiểu vương phi, như có điều suy nghĩ.

Tô Oản Nhan nghẹn họng: "Ngươi bớt quỵt nợ lại, vốn dĩ ngươi là người của ta, lấy thân báo đáp cái rắm!"

Lời nói này có muốn bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân, đáng thương giống như con chó nhỏ tùy ý bị chủ nhân vứt bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận