Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 333:

Với sự sủng ái của vương gia đối với vương phi, nếu biết được là Tô Hoành An phái người muốn giết tiểu vương phi, không chặt hắn thành trăm mảnh mới là lạ, còn trông cậy có thể buông tha cho hắn?

Tiêu Thập Tam nhún nhún vai, chỉ chỉ Tiêu Thập Nhất đang tức giận, nói: "Cho nên, hắn cũng tức giận."

Ánh mắt Tiểu Ngũ lóe lên, nên nói hay không, người bị Tiêu Thập Nhất tra tấn kia có chút đáng thương, chỉ còn lại một hơi thở, nàng nói: "Chuyện này không thể kéo dài, phải nhanh chóng nói cho chủ tử, ngàn vạn lần không thể để cho tiểu vương phi biết, bằng không tiểu vương phi sẽ rất thương tâm."

"Được rồi, ta đã phái người đến hoàng thành truyền tin tức, trước khi tiểu vương phi trở về hoàng thành, chủ tử đã sớm xử lý xong Tô Hoành An, tiểu vương phi sẽ không biết được chuyện này."

Tiểu Ngũ yên tâm, nếu chủ tử biết, Tô Hoành An khẳng định không cần giữ lại.

Tiêu Thập Tam lấy ra súng tiêu âm, yêu quý mà dùng ống tay áo lau lại lau,"Vừa rồi lại dùng hết hai viên đạn, không biết có thể hay không tìm tiểu vương phi xin lại hai viên được không?"

Tiểu Ngũ gật đầu,"Tiểu vương phi là người hào phóng nhất, khẳng định sẽ cho."

"Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"

Tiêu Thập Nhất cũng tới, hắn thấp giọng nói: "Vào xem thử."

Tiêu Thập Nhất và Tiêu Thập Tam liếc nhau, đều tự xoay người bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng.

Trong tay Tiêu Thập Nhất ném ra một nắm bột trong tay, trước tiên chờ toàn bộ đều bất tình mới vọt ra ngoài.

"Tiểu Vương phi bị bắt đi rồi!" Tiểu Ngũ chân mềm nhũn, đặt ngã xuống đất,"Sao ta lại để tiểu vương phi ở lại đây một mình , chạy đi xem kết quả thẩm vấn làm gì!"

Tiểu Ngũ nghe vậy, chẳng để ý gì khác, xoay người xông ra ngoài.

"Nơi này có ký hiệu, đây là đá cuội màu sắc rực rỡ của tiểu vương phi, còn có một tờ giấy!" Tiểu Ngũ ở góc giường, phát hiện một tờ giấy màu hồng phấn, cùng một nắm đá cuội màu sắc rực rỡ, vội vàng gọi hai người tới, ba người ghé sát lại nhìn, mặt trên viết ngoáy bốn chữ: "Tiêu Tứ làm phản!"

Cuộc nói chuyện phiếm của hai người bị tiếng hét đột nhiên của Tiêu Thập Nhất cắt đứt, nhao nhao quay đầu nhìn lại, Tiêu Thập Nhất đã thay đổi một người bị thẩm vấn khác, người nọ đại khái là đã thấy qua thủ đoạn tàn bạo của hắn, không đợi hắn động thủ, liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói ra hết chuyện mình biết, bởi vì âm thanh nói rất nhỏ, cũng không khiến cho Tiểu Ngũ cùng Tiêu Thập Tam chú ý.

Tiểu Ngũ cũng chỉ hoảng loạn một chút, lập tức liền bò dậy bắt đầu lật xem, tìm kiếm manh mối hữu dụng, nếu người nọ là trong thời điểm bọn họ buông lỏng cảnh giác, tiến vào bắt tiểu vương phi đi, nói vậy ngay từ đầu liền ẩn nấp ở chỗ tối, vả lại võ công cao cường, có thể tránh được thính lực của bọn họ, người này khẳng định không phải hạng người đầu đường xó chợ.

Tiêu Thập Tam cũng đi theo sau, xông ra ngoài.

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vàng ở phía sau, ở phía sau chúng ta còn có người chờ bắt Tiêu vương phi, nhưng chúng ta cũng không biết người nọ là ai..."

Ba người cẩn thận đẩy cửa đi vào, ngọn nến trong phòng vẫn còn hơi lóe sáng, nhưng tiểu vương phi vốn nên ngủ lại không ở trên giường, chăn trên giường lộn xộn, giày ngã trái ngã phải, hiển nhiên nơi này trước đó đã trải qua một trận chiến đấu, kết quả cuối cùng, tiểu vương phi vẫn bị người ta bắt đi.

Ba người đã không có thời gian suy nghi hoặc tại sao tờ giấy trong tay lại khác với tờ giấy bọn họ sử dụng, uy lực của bốn chữ "Tiêu Tứ làm phản" đủ để cho toàn thân bọn họ đều thấm đẫm cảm giác lạnh lẽo, Tiêu Tứ sao có thể làm phản?

Tiểu Ngũ và Tiêu Thập Tam cùng nhau phi thân đi tới phòng của tiểu vương phi, nhìn thấy cửa phòng vốn đã đóng kín, nhất thời thay đổi sắc mặt,"Không ổn!"

Tiêu Tứ?

Nhưng trên giường trong phòng có dấu vết giãy giụa, nói rõ tiểu vương phi sớm đã phát hiện có người lẻn vào, cũng bởi vậy cùng người nọ xảy ra một hồi giằng co, nhìn dấu vết lưu lại bên giường, lúc người nọ đi chắc hẳn rất vội vàng, tiểu vương phi hẳn là vẫn còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận