Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 63:

Nàng lấy bạc ra, cũng chỉ đang yểm trợ Hòa bá bịt miệng người khác, miễn cho bị người ta nhìn thấy bữa tối của bọn họ quá phong phú, lại bị người âm thầm hâm mộ ghen tị hận.

Thức ăn của bọn họ rất nhanh liền được bưng lên, quả nhiên đủ phong phú, là đồ ăn được đóng gói từ một tửu lâu thập phần nổi danh ở nơi này, một phòng giam ba mươi mấy người bọn họ, mỗi người đều ăn no.

Tô Oản Nhan thò đầu ra, lần lượt nhìn một chút, nhỏ giọng hỏi Hòa bá,"Hòa bá, nhiều đồ ăn như vậy, sợ là tờ ngân phiếu ta đưa ngươi cũng không đủ dùng đi?"

Hòa bá cười tủm tỉm, giọng nói không có chút thu liễm, mang theo vài phần kiêu ngạo,"Hồi vương phi nương nương, tuy rằng quanh năm vương gia chinh chiến bên ngoài, nhưng sản nghiệp trong tay hắn vô số, hoàng thượng có lòng, vẫn chưa thu hồi toàn bộ, cho nên, dọc theo đường đi chúng ta nên ăn, nên uống, hoàn toàn không cần chi tiêu tiết kiệm."

Vốn thấy bọn họ chỉ dùng một trăm lượng bạc, mua được nhiều đồ ăn như vậy, có người còn đang âm thầm nghị luận, nghe được lời này của Hòa bá, được rồi! Đối phương không riêng gì Vương phi nương nương mới gả có tiền trong tay, cả Tiêu vương hôn mê bất tỉnh cũng có tiền.

Ăn uống no đủ, nhóm hộ vệ đều dựa theo phân phó của Tô Oản Nhan nghỉ ngơi tại chỗ, mà ngay cả Hòa bá cùng Tiểu Ngũ đều tựa vào tường được lót quần áo đi ngủ.

Tô Oản Nhan không buồn ngủ, trong xe ngựa nàng không có việc gì để làm, đã ngủ mấy tiếng, hiện tại cũng không có chút cảm giác buồn ngủ.

Những người khác vội vã cả ngày nên đã ngủ thiếp đi ngay sau khi ăn xong bữa tối, toàn bộ phòng giam dần trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ngáy thỉnh thoảng vang lên.

Nhưng Tô Oản Nhan không đợi được người tiến vào, ngược lại đã ngửi được một luồng hương thơm nhàn nhạt trước, mẹ nó, người này cư nhiên cũng nghĩ đến việc phóng mê hương!

Lại đợi thêm một nén nhang, sau khi dược hiệu có hiệu quả, có ba hắc y nhân che mặt cầm kiếm vọt vào, đại khái bọn họ rất có lòng tin với mê dược, sau khi những người này tiến vào, nhìn cũng không them nhìn, liền trực tiếp chạy tới gian phòng giam của bọn họ.

Có người đang tiến về phía này!

Trong thân thể nam nhân này trúng nhiều độc như vậy, nếu có độc gì khác xung đột với mê hương, sẽ lại càng tăng thêm độc phát.

Nếu không, trực tiếp dùng mê hương khiến toàn bộ người trong địa lao hôn mê bất tỉnh đi?

Nhóm hộ vệ ngồi vây quanh nàng và Quý Tiêu Hàn, nếu như không có mê hương, một khi có người tới gần bọn họ, tuyệt đối khiến đối phương có tới không có về.

Tô Oản Nhan đưa lưng về phía Quý Tiêu Hàn dang nằm nghiêng, mặt hướng lối vào phòng giam, nàng không biết địa lao bình thường ở cổ đại này sẽ có dạng gì, nhưng dựa vào trực giác với nguy hiểm của nàng, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, ngay cả sai ngục tuần tra ban đêm đều không có.

Đi tới cửa phòng giam, thấy cửa không khóa, ba người ngẩn người, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa lao ra, đi vào.

Đang lúc Tô Oản Nhan đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này, lối vào địa lao truyền đến động tĩnh khác thường.

Nếu không phải nơi này không thích hợp để nàng chạy ra ngoài điều tra tình huống, nàng thật muốn trực tiếp thuấn di ra bên ngoài nhìn xem.

Tô Oản Nhan không để ý tới cái khác, nhanh chóng lấy ra một cái khẩu trang đặc chế từ trong không gian che đi miệng mũi, suy nghĩ một chút, cũng đeo một cái cho Quý Tiêu Hàn.

Tô Oản Nhan rất khẳng định, ba người này tới để ám sát Quý Tiêu Hàn, không cần đoán cũng biết nhất định là đợt sát thủ thứ hai do cẩu hoàng đế phái ra.

Tô Oản Nhan thay đổi tư thế chuẩn bị nghênh đón tập kích, bên trong ống tay áo rộng thùng thình, đã cầm một khẩu súng tiêu âm, chỉ cần mục tiêu người tới là đối phó bọn họ, vậy để cho hắn có tới mà không có về đi.

Nhưng hiện tại, khoảng cách giữa ba sát thủ hắc y với nàng cùng Quý Tiêu Hàn chỉ còn ba bước, nhóm hộ vệ đều không có một chút động tĩnh, ba sát thủ hắc y cũng cảm thấy yên tâm, hai người xông về phía Quý Tiêu Hàn, một người xông về phía nàng, giơ kiếm chém tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận