Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 241:

Tiểu vương phi hoàn toàn đắm chìm ở trong dục nghiệt điên cuồng, sắc mặt ửng đỏ, đáy mắt mờ mịt hơi nước, một chút cũng không biết có người đã tới, càng không biết hai người kia đã có thể cứu vớt eo nhỏ sắp bị bẻ gãy của nàng...

Tô Oản Nhan thật sự không biết là có người đi tới, nếu không, nàng cũng sẽ không cho phép nam nhân này giày vò nàng như vậy, miệng sẽ lại càng không tùy ý tràn ra bất cứ cái gì giống như là cầu xin tha thứ hay là thanh âm thỏa mãn, nàng vẫn còn cần mặt mũi!

Tiểu Ngũ giả mù sờ tường rời đi, rất nhanh liền tìm được Dung ma ma cùng tiểu nữ oa, nàng vừa trêu đùa tiểu nữ oa vừa thăm dò nói chuyện với Dung ma ma về chuyện của hai người bọn họ, thấy Dung ma ma cười như có như không, trưng ra điệu bộ ta đã biết hết mọi chuyện, nàng vỗ tay một cái, cười nói: "Xem ra, vừa rồi ta thật đúng là đánh bậy đánh bạ, thúc đẩy chuyện tốt đây!"

Tô Oản Nhan thật sự không chịu đựng nổi, ngủ trong mệt mỏi, mặc kệ ai đó cứng rắn lôi kéo nàng vận động liên tục suốt mấy canh giờ, nàng đều nằm sấp ngủ!

Nàng cũng quá vô dụng rồi!

Cả người xương cốt vừa ê lại vừa khó chịu, Tô Oản Nhan ngay cả việc sau đó mình được Quý Tiêu Hàn ôm đi tắm như thế nào, ôm trở lại giường ra sao đều hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc hai người bọn họ bắt đầu diễn yêu tinh đánh nhau trời vẫn còn là ban ngày, ánh nắng chan hòa thời tiết tươi sáng, chờ tới lúc Tô Oản Nhan mở mắt tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là đêm tối lập lòe ánh sao, gió lành lạnh khiến nàng hơi rùng mình, nàng đã trực tiếp ngủ thẳng đến tối.

Mà nam nhân biến thái nào đó cũng trải qua mấy canh giờ "lao động chân tay" giống như mình, thậm chí còn là người xuất lực nhiều nhất trong toàn bộ quá trình, giờ phút này đang thản nhiên nửa nằm, một tay ôm mình, một tay lật xem sách, thoạt nhìn một chút cũng không có cảm giác mệt mỏi.

Nàng nhớ rõ trước khi nàng ngất đi, cẩu nam nhân này chính là dùng ngữ khí thâm tình chân thành như vậy, nói nàng đói bụng, muốn cho nàng ăn no!

Quý Tiêu Hàn sợ thật sự chọc giận Tiểu Vương phi, ngoan ngoãn buông lỏng tay, buông sách xuống, đứng lên, gọi hai người Tiểu Ngũ cùng Thược Dược tiến vào hầu hạ.

Tô Oản Nhan nghe vậy, ánh lửa bập bùng phát ra nơi đáy mắt, mang theo vài phần tức giận,"Phi! Không biết xấu hổ, buông tay!"

Nàng còn ngây thơ cho rằng, ngay từ đầu hai người nói "đói" với nghĩa giống nhau, kết quả là... nàng hôn mê, hắn sảng khoái!

Nàng là người cái gì cũng không động mà lại ngủ đến trời đất tối sầm, tỉnh lại cả người còn bủn rủn, cái đồ cẩu nam nhân Quý Tiêu Hàn này, sao lại nhìn như thể không có việc gì, thậm chí, trên gương mặt tuấn tú kia còn mơ hồ mang theo vẻ thỏa mãn sung sướng!

Quý Tiêu Hàn sờ sờ mũi, có nha hoàn ở đây, hắn cũng không tiện động tay động chân, liền ngồi ngay ngắn ở một bên, lẳng lặng cùng tiểu vương phi ăn cơm.

Tô Oản Nhan: "..."

Trên tay hai người bưng thức ăn ngon miệng, tất cả đều là món mà ngày thường Tô Oản Nhan thích ăn, món chính là món cháo hầm dược hương thơm tỏa ra bốn phía, vừa nhìn liền biết chính là tay nghề của Dung ma ma.

Nhận thấy tiểu vương phi đã tỉnh lại, Quý Tiêu Hàn cúi đầu, chống lại ánh mắt nặng nề, u oán của tiểu vương phi, lập tức liền cười nói: "Nhìn bản vương như vậy làm gì? Lại đói bụng à?"

Vì cái gì cơ chứ? Thật không công bằng!

Trời đất cũng thấy nàng đáng thương mà, Tô Oản Nhan làm người đã hai đời, vậy mà vẫn thua sự tinh túy uyên thâm của chữ Hán, cái "đói" mà nàng lý giải, cùng cái "đói" mà cẩu nam nhân nói với này, hoàn toàn không hề giống nhau.

"..." Tô Oản Nhan cắn răng đứng dậy, để hai người hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc quần áo, sau đó buồn bực ngồi xuống bàn ăn cơm, không muốn để ý tới Quý Tiêu Hàn nữa.

Đói bụng cái con quỷ!

Đợi sau khi tiểu vương phi ăn được một lúc, Quý Tiêu Hàn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái, Tiểu Ngũ lập tức hiểu ý, nói: "Vương phi nương nương, có hai việc cần báo cáo với ngài, một là, việc Viên Thành Chu quyên tiền cứu trợ thiên tai đã được làm tốt, chúng ta dùng toàn bộ bạc lừa được mua lương thực cùng quần áo mùa đông, sáng sớm ngày mai, là có thể phát tất cả đến tay nạn dân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận