Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 218:

Tô Oản Nhan có chút ngượng ngùng, thấy hình tượng thục nữ gì của nàng cũng không có khi đối mặt với Quý Tiêu Hàn, liền dứt khoát liền vò đầu bứt tai, thành thật gật đầu,"Đói bụng."

"Có điểm tâm ngươi thích nhất, đứng lên lót bụng trước đi, Dung ma ma đang làm cháo dược thiện, còn có cả thịt nướng ngươi thích ăn." Nói xong, Quý Tiêu Hàn lấy quần áo gấp ở một bên, giúp đỡ tiểu vương phi mặc quần áo.

Mấy ngày ở thôn trang, động tác lột quần áo và mặc quần áo của nam nhân này quá mức thuần thục, không riêng gì Quý Tiêu Hàn quen, mà ngay cả Tô Oản Nhan cũng quen, nàng ngoan ngoãn khéo léo đưa tay, nhấc chân, tùy ý Quý Tiêu Hàn giúp nàng mặc quần áo, sau đó lại gọi Thược Dược và Tiểu Ngũ vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Vương gia yêu thương tiểu vương phi, tự tay giúp đỡ mặc quần áo, đây là phu thê ân ái và tình thú, thân là nha hoàn thiếp thân của tiểu vương phi, Tiểu Ngũ và Thược Dược tất nhiên sẽ rất vui mừng, dưới ánh mắt ngượng ngùng của tiểu vương phi, đâu vào đấy giúp nàng rửa mặt chải đầu trang điểm.

Điểm tâm và hoa quả đã được mang lên bàn, điểm tâm là bánh hạt dẻ Tô Oản Nhan thích ăn, hạt dẻ đương nhiên cũng không phải quả của mùa này, mà là Tiêu vương gia sai người chuẩn bị từ sớm, hoa quả tốn không ít công sức mới tìm được.

Tô Oản Nhan hoàn toàn không biết những điều này, nàng bình thường cũng sẽ không ngăn cản bản thân ăn trái cây, trong trung tâm thương mại lớn ở trong không gian cũng có bán trái cây, nên ở trên đường lưu đày nàng cũng thường xuyên ăn vụng.

Bữa tối rất phong phú, Tô Oản Nhan lúc này sẽ không ăn quá no, lúc ăn đến bốn phần no sẽ ngừng miệng, chờ Dung ma ma đưa bữa tối lên.

Thược Dược cùng Tiểu Ngũ dọn dẹp điểm tâm và hoa quả trên bàn, lưu loát thay một cái đệm bàn có màu nhạt sạch sẽ lên.

Tiêu vương gia: "Vương phi chớ sợ, bổn vương chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho ngươi."

Đây chính là được thiên vị đến mức không sợ cái gì đi!

Tô Oản Nhan chịu không nổi Quý Tiêu Hàn yếu thế, nghe vậy, vội vàng khoát tay,"Đương nhiên không phải, ta thích ngươi ôm ta bay khắp nơi nhất, cảm giác kia vô cùng tuyệt, buổi tối ngươi nhất định phải theo ta đi, nếu không bên ngoài trời tối như vậy, một mình ta sẽ rất sợ hãi a!"

Lý do như thế, mà vương gia còn có thể thần sắc không thay đổi mà nói tiếp.

Tô Oản Nhan cười yếu ớt, tràn đầy tự tin,"Người có thể làm tổn thương ta, chỉ sợ cũng không có mấy người đi?"

Nói xong, Tô Oản Nhan còn làm như thật mà run run vai, biểu hiện nàng thật sự rất sợ hãi.

Tô Oản Nhan ngồi ở một bên chờ ăn, tựa hồ nghĩ tới cái gì, chọc chọc Tiêu vương gia đang xem giấy viết thư,"Quý Tiêu Hàn, buổi tối ngươi thật sự muốn cùng ta đi ra ngoài à?"

Buổi tối tiểu vương phi phải ra ngoài, chủ tử còn phải làm tọa kỵ đi bồi nàng, ở trong mắt ám vệ, đã không tính là chuyện gì mới mẻ, dù sao chủ tử nhà hắn đối xử với tiểu vương phi là nâng ở trong tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan, hận không thể mỗi ngày đều dính lấy, bọn họ đã thấy thành thói quen rồi.

Quý Tiêu Hàn đồng ý, buông giấy viết thư xuống, có chút ủy khuất nhìn tiểu vương phi, nói: "Cho nên, vương phi đây là ghét bỏ bổn vương đi theo ngươi?"

Tầm mắt Quý Tiêu Hàn vẫn dừng lại trên giấy viết thư, nhưng lại chuẩn xác bắt được bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của tiểu vương phi, nắm trong lòng bàn tay, gật đầu,"Đúng vậy, bản vương cũng không yên tâm ngươi một mình đi dạo bên ngoài, Tuyền Châu mặc dù cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nhỡ có người không có mắt ngộ thương ngươi, bản vương sẽ đau lòng."

Tiểu Ngũ và Thược Dược đứng ở một bên liếc nhau, đối thoại của hai vị chủ tử, càng ngày càng giống tiểu hài tử đang chơi đùa, tiểu vương phi khi nào thì sợ trời quá tối?

Lại là đêm trăng tối gió cao, tiểu vương phi một thân áo dạ hành màu đen, cộng thêm một cái áo choàng trùm đầu màu đen thuần khiết, cả người chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, bị Tiêu vương gia cũng mặc áo dạ hành màu đen ôm lấy, từ ngoài cửa sổ phi thân ra, hai người thẳng tắp đi về phía đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận