Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 196:

Súng sẽ không lấy ra, cái này cần phải luyện tập hàng ngày, không thích hợp cho thân vệ của Quý Tiêu Hàn sử dụng.

Công nghệ chế tác thuốc súng đen ở Đại Chu quốc còn chưa thành thục, không thể dùng rộng rãi trên chiến trường, cho nên, Tô Oản Nhan muốn cho tướng sĩ dưới trướng Quý Tiêu Hàn, trở thành chiến sĩ thiết huyết đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Đại Chu quốc, đi đến đâu, pháo hoa huyết sắc bay tán loạn.

Động tác của Tô Oản Nhan rất nhanh, không đến thời gian một chén trà, đã lấp đầy một nửa căn phòng.

Vỗ tay, Tô Oản Nhan hài lòng gật đầu, quay người gọi Quý Tiêu Hàn đang quay lưng về phía nàng: "Quý Tiêu Hàn, được rồi, ngươi vào đi."

Quý Tiêu Hàn nghe vậy, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi xoay người, nhìn vào trong phòng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, khi nhìn thấy mấy chục thùng gỗ lớn nhỏ được xếp ngay ngắn trong phòng, Quý Tiêu Hàn vẫn không nhịn được thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt nam nhân khó khăn rời từ những rương gỗ nhỏ kia về phía tiểu vương phi, chờ tiểu vương phi cho hắn mở mang kiến thức.

Tô Oản Nhan cười mỉm cười xòe tay ra, vẻ mặt thờ ơ nói: "Như những gì ngươi nhìn thấy". Nàng nhẹ nhàng giải thích: "Đây là một số bộ sưu tập nhỏ của ta, lựu đạn, à, chúng giống như thuốc súng đen, ngươi cầm lấy dùng trước đi, những quả lựu đạn này đủ cho người của ngươi..."

Đợi đến khi đè nén được cảm xúc tràn ngập trong lồng ngực xuống, Quý Tiêu Hàn đi tới trước mặt tiểu vương phi,"Oản Nhan, cám ơn nàng vì tất cả những việc nàng đã làm cho ta."

Tô Oản Nhan không trả lời, nàng làm như vậy cũng là hi vọng tương lai một ngày nào đó khi Quý Tiêu Hàn leo lên đế vị, lúc nàng muốn rời đi có thể không lý do gì thả nàng tự do. Suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa hai người cũng chỉ là giải pháp tạm thời, lợi ích cũng không có nhiều vướng mắc, chỉ là, cảm giác thưởng thức mỹ nam đối với Quý Tiêu Hàn của nàng ban đầu đã chậm rãi thay đổi, trong lòng tựa hồ đối với việc đến Tuyền Châu sẽ ngả bài rời đi với Quý Tiêu Hàn cũng không bức thiết như trước.

San thành bình địa?

Không thể không nói, điều bất ngờ này của tiểu vương phi, quả thực tựa như ông trời đang ban ơn cho hắn.

Tô Oản Nhan kiêu ngạo nói: "Lấy những thứ này đi, sẽ làm cho tất cả mọi âm mưu thủ đoạn của bọn chúng đều sẽ bị bại lộ."

Tô Oản Nhan giống như còn sợ Quý Tiêu Hàn không đủ kích động, lại cầm loại vũ khí thích hợp tác chiến cự ly xa này đi ra, hai người ở bên trong đợi gần nửa canh giờ, Quý Tiêu Hàn liền nghịch các loại vũ khí gần nửa canh giờ, nếu không phải vì bọn họ tạm thời không thể thoát ly đội ngũ lưu đày, nơi này cũng tạm thời không thể bại lộ, chỉ sợ Quý Tiêu Hàn có thể ở chỗ này cả ngày.

Tô Oản Nhan nói tới đây, dừng lại một chút, như là đang cân nhắc dùng từ gì,"Đủ cho người của ngươi san bằng hoàng cung thành bình địa. Mặc dù ta không hiểu chuyện đánh trận của các ngươi nhưng ta biết, nếu muốn thắng thì phải dựa vào bên nào có nhiều người và nhiều vũ khí hơn."

Nhưng nàng biết, một khi Quý Tiêu Hàn lên làm hoàng đế, rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi, người như nàng, vì một nam nhân mà cam nguyện khuất thân vây khốn ở một tòa cung điện mấy chục năm... Nàng làm không được, cuối cùng, nàng vẫn sẽ vì tự do mà lựa chọn buông tha cho Quý Tiêu Hàn.

"..." Quý Tiêu Hàn bị nhiều thùng lựu đạn biến ra trước mắt và ời nói hùng hồn của tiểu vương phi làm cho kinh hãi.

Quý Tiêu Hàn: "..."

Có nhiều lựu đạn như vậy, cho dù đến lúc đó buộc phải khai chiến thì số lượng tử thương của các tướng sĩ sẽ giảm đi rất nhiều, còn có thể dọa cho Quý Việt Trạch, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Quý Tiêu Hàn không biết lúc này trong lòng tiểu vương phi đang nghĩ gì, hắn nghiêm túc nhớ kỹ những lời tiểu vương phi dạy hắn cách sử dụng lựu đạn, khi nghe thấy uy lực nổ của lựu đạn, trong lòng hắn lại tiếp tục không tưởng tượng nổi.

Tiểu vương phi của hắn thật đúng là hùng tâm bừng bừng, chí khí lăng vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận