Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 108:

Đồng tử Quý Tiêu Hàn co rụt lại,"Ừ, nếu không thể tra ra, vậy chúng ta không ngại chỉ phương hướng cho bọn họ, ví dụ như bên thái tử."

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị liếc nhau,"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

Nhìn đám chó kia chó cắn chó, chắc sẽ là một vở kịch hay, cẩu hoàng đế ngay cả chủ tử bọn họ cũng phải phòng bị, huống chi là thái tử lớn tuổi hơn chủ tử?

Mẫu phi của thái tử là đương kim hoàng hậu, thế lực hiện giờ của mẫu tộc hoàng hậu, đã đủ để cho cẩu hoàng đế phải kiêng kị, nếu như trong hoàng thành phát sinh nhiều chuyện ly kỳ như vậy, đều có liên quan đến bọn họ, sợ là cẩu hoàng đế không bỏ bê triều chính, phỏng chừng còn muốn tức giận đến muốn phế hậu phế thái tử đi?

Lần này Quý Tiêu Hàn sử dụng mê dược rất lâu, mãi cho đến khi Thúc Minh Viễn dẫn người đi, mà những người đó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thúc Minh Viễn vừa thấy ngay cả các sai ngục cũng có bộ dáng ỉu xìu, chỉ có người của phủ Tiêu vương tinh thần phấn chấn, còn cái gì không rõ?

Tùy ý tìm lý do, cưỡng ép đánh thức người dậy, cứ như phía sau có người đuổi theo, thúc giục bọn họ mau mau lên đường xuất phát.

Đợi đến khi ra khỏi thành Tấn Châu, Thúc Minh Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, đám sai dịch thấy thế, nhịn không được nhỏ giọng hỏi,"Lão đại, không phải là có người động tay động chân sao?"

Thúc Minh Viễn thở dài,"Hy vọng là chúng ta lo lắng nhiều, Tiêu vương không phải là người khát máu lạm sát, chỉ cần chúng ta quản tốt ánh mắt và miệng của mình, điều không nên nói thì đừng lộ ra ngoài một câu, thì tính mạng chắc chắn sẽ được bảo vệ.

——

Bọn sai dịch sợ tới mức nhanh chóng câm miệng, nhìn đoàn người phủ Tiêu vương rơi ở phía sau cùng của đội ngũ, trong lòng rốt cục cũng có chút nghĩ mà sợ,"Lão đại, sẽ không phải, đám người Tiêu vương muốn trước khi tới Tuyền Châu đem chúng ta..."

Chỉ cần đưa người an toàn đến Tuyền Châu, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành, về phần trong lúc đó xảy ra chuyện gì, bọn họ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!

Bọn sai dịch sắc mặt nhất thời khó coi lên,"Lão đại, ngươi là nói, hai huynh đệ đã chết của chúng ta, cùng... Cùng đám người Tiêu vương có quan hệ?"

Cỗ thân thể này cho dù ngủ không tỉnh táo, cũng không đến mức động tĩnh lớn như vậy cũng không nghe được chứ?

Thúc Minh Viễn trừng mắt nhìn đám thủ hạ ngây thơ này một cái, có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đám tiểu tử ngốc các ngươi, đã đến lúc này chẳng lẽ còn không hiểu rõ sự tình nhìn?"

Trước khi đội ngũ chuẩn bị xuất phát, Tô Oản Nhan vẫn còn ngủ, Quý Tiêu Hàn dứt khoát điểm huyệt ngủ của nàng, để cho tiểu vương phi an an ổn ổn ngủ một giấc thật ngon, chờ lúc nàng mở mắt lần nữa, đội ngũ của bọn họ đã cách Tấn Châu thành thật xa rồi.

Thúc Minh Viễn một cái tát vỗ vào ót một người trong đó, quát lớn: "Kêu lớn như vậy, muốn cho tất cả mọi người biết sao?"

Thúc Minh Viễn chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch,"Các ngươi rốt cuộc có biết nhiệm vụ áp giải lần này của chúng ta nguy hiểm cỡ nào không?"

Bọn sai dịch cái gì cũng không dám hỏi nhiều nữa, thành thật thật buồn bực thúc giục người tăng nhanh tốc độ lên đường.

Tô Oản Nhan: "..."

Người nọ nơm nớp lo sợ làm động tác cắt cổ, ngón tay kia run rẩy đến sắp không ra hình dạng.

Lời này là lừa gạt trẻ con à!

"A!? Ta ngủ say như vậy?" Tô Oản Nhan đứng lên, vén rèm xe lên nhìn, có chút khiếp sợ.

Tô Oản Nhan nghi hoặc nhìn về phía Quý Tiêu Hàn, Quý Tiêu Hàn trả lời nàng một ánh mắt bình tĩnh như thường,"Ngươi quá mệt mỏi, khó tránh khỏi ngủ say một chút."

Nhưng Tô Oản Nhan trong lúc nhất thời nghĩ không ra nguyên nhân khác, chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc trong lòng, cầm lấy bữa sáng Thược Dược chuẩn bị tốt trước đó, bắt đầu ăn.

Quý Tiêu Hàn lại đẩy một hộp thức ăn nhỏ tới,"Lúc ta ngủ, người Mạnh gia sai người cố ý đưa tới, nói tối hôm qua thấy ngươi ăn ngon."

Cầm lấy bánh ngọt mới vừa cắn một miếng, Tô Oản Nhan liền hơi ngẩn ra,"Mùi vị này là ta đã được ăn ở nhà ngoại công."

"A? Mùi vị này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận