Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 386:

Kỳ thật lời nàng nói cũng chỉ đang tức giận, lúc trước nàng kỳ thật có cơ hội chạy, chẳng qua nàng tham luyến sắc đẹp của Quý Tiêu Hàn, cuối cùng nhốt mình vào tường sâu trong hoàng cung.

Quý Tiêu Hàn vừa nghe, lúc này liền ôm người qua, ôm tiểu hoàng hậu bụng lớn, hắn cười đến thỏa mãn, "Vậy ta còn phải cám ơn hoàng hậu đã yêu thương trẫm, chỉ cần không phải hối hận vì yêu trẫm, hoàng hậu muốn hối hận như thế nào, trẫm đều nhất định dốc sức bồi thường."

Hắn đời trước thăng trầm, người trung thành bên cạnh rất nhiều, nhưng người có thể làm bạn bên cạnh lại không có, năm đó tiểu vương phi vì cứu hắn mà anh dũng hy sinh, hắn vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cũng làm cho hắn sau khi đăng cơ xưng đế, cũng chưa từng động tâm lần nữa.

Trọng sinh trở về, hắn dần dần mê đắm tiểu vương phi đã bất ngờ đến gõ cửa vào đêm hôm đó, ngay từ đầu hắn đã biết nàng không phải là con người trước kia, nhìn nàng so với trước kia càng dũng cảm hơn, so với trước kia càng làm cho hắn đau lòng để ý hơn, nhìn nàng vì không muốn tiến vào thâm cung tường cao, đã bỏ qua hắn hết lân này đến lần khác, Quý Tiêu Hàn lại càng thêm yêu nàng, mỗi ngày lại yêu nhiều hơn một chút.

Nếu như nói rằng tình cảm của hắn đối với tiểu vương phi đời trước là áy náy cùng tự trách, thì đối với tiểu vương phi linh động của đời này, chính là thiên vị vô hạn.

"Không nói tới chuyện bồi thường, chàng chỉ cần nhớ kỹ, sau khi ta sinh hài tử xong, còn phải xuất cung xông pha giang hồ, còn phải đi làm chuyện ta muốn làm nhưng còn chưa kịp làm là được." Tô Oản Nhan tiến cung lâu như vậy, tính tình cũng không quật cường như lúc đầu.

Quy củ thì quy củ đi! Ai bảo nàng yêu Quý Tiêu Hàn chứ!

Trói buộc thì trói buộc đi! Dù sao nàng còn mang thai hài tử, nàng cũng rất chờ mong kết tinh tình yêu của nàng và Quý Tiêu Hàn.

Tiểu Hải Đường và Mẫu Đơn lần trước nàng gặp nạn được Quý Tiêu Hàn kịp thời cứu, cũng đi theo cùng trở về hoàng thành, Tô Oản Nhan ân chuẩn cho hai người lương tịch, hiện giờ hai người ở hoàng thành, còn cùng nhau hợp tác làm ăn nhỏ, cuộc sống trôi qua hài lòng thuận ý.

Tô Oản Nhan bụng rất lớn, bởi vì nàng mang song thai, thái y tùy thời đều chờ, bà vú càng là đã chuẩn bị từ sớm, Dung ma ma thường thường mang theo Ngưng Tuyết làm tiểu xiêm y cho tiểu hoàng tử sắp ra đời.

Nàng thật đúng là phải cảm ơn hắn!

Nữ tử Đại Chu quốc đều lấy cuộc sống sau khi kết hôn của hoàng hậu nương nương làm viễn cảnh hạnh phúc trong mơ, nam tử lại lấy hoàng thượng làm gương, yêu thương thê tử, kính trọng phụ mẫu, dần dần, nam tử trong rất nhiều thế gia đại tộc Đại Chu quốc, có người cũng học hoàng thượng không nạp thiếp, chỉ cùng thê tử cầm sắt hòa minh, tương kính như tân.

"Nhưng có một thứ không thể lại giống như trước kia, mua cái gì mỹ nhân tiểu quan nhi, dù sao nàng hiện tại cũng là người đã có phu quân cùng hài tử."

Thật biết chọn đúng thời điểm mà lật lại nợ cũ này lên.

Nhưng, tình yêu có quan trọng tới đầu thì nàng cũng không muốn đánh mất bản thân, nàng tin tưởng mình đi tới thế giới này, vì vận mệnh đã có an bài của nó, nhưng trái tim tự do này nàng không muốn vứt bỏ.

Tất cả mọi người đang chờ đợi tiểu hoàng tử được sinh ra, Quý Tiêu Hàn còn hạ chỉ vào ngày tiểu hoàng tử ra đời, cả nước cùng chúc mừng, cùng nhau cầu phúc cho hai vị tiểu hoàng tử.

Tô Oản Nhan: "..."

Tâm nguyện của Tô Oản Nhan, Quý Tiêu Hàn tất nhiên sẽ cố gắng thỏa mãn nàng, lúc này hắn liền cam đoan, chỉ cần chờ hài tử lớn, hắn liền tự mình dẫn theo nàng xuất cung du ngoạn, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, cảm thấy nơi nào tốt liền ở nơi đó.

Thược Dược cùng Tiểu Ngũ ở bên cạnh nghe xong, cũng đều che miệng cười trộm, tật háo sắc của hoàng hậu nương nương, đại khái cũng chỉ có hoàng thượng mới có thể trị, dù sao thì hoàng thượng của bọn họ cũng chính là phu quân hoàn mỹ nhất toàn thiên hạ.

Về phần Tô Dung Yên hiện vẫn không bị Quý Tiêu Hàn truy trách, mấy ngày nay trôi qua cực kỳ không tốt, nàng vốn gả cho Long Thanh là vì muốn thoát khỏi liên lụy của Tô gia, hy vọng về sau có thể vì mình kiếm một phần vinh quang, nhưng từ sau khi tiền thái tử Quý Minh Sóc lặng lẽ biến mất không thấy tung tích, nàng vẫn luôn cảm thấy ở xung quanh nàng thường có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận