Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 319:

Nói xong, Quý Tiêu Hàn từ trong ống tay áo lấy ra một lăng cẩm màu vàng, khiến thần sắc tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.

Đó là di chiếu của tiên hoàng!

Di chiếu của tiên hoàng từ sau khi Quý Việt Trạch đăng cơ không lâu đã có tin tức truyền ra, nhưng ngay lúc đó Tiêu vương gia cho dù tay cầm trọng binh, cũng không thấy hắn có gì khác thường.

Nhiều năm như vậy trôi qua, người trong thiên hạ đều cho rằng Tiêu vương gia sẽ không lấy ra phần di chiếu này nữa.

Nhưng, ai ngờ, Tiêu vương gia không có lòng mơ ước ngôi vị hoàng đế, nhưng lòng phòng bị của hoàng thượng với Tiêu vương gia chưa bao giờ tiêu trừ, một tội danh lưu đày cũng không có, một hồi vội vàng xét nhà, rốt cục vẫn bức Tiêu vương gia tới hoàn cảnh không thể không phản kích.

Quý Việt Trạch nhìn thấy Quý Tiêu Hàn lấy ra phần di chiếu mình cầu mà không được kia, trong thần sắc hoảng loạn còn lộ ra hưng phấn mơ hồ, trong tay Quý Tiêu Hàn, quả nhiên hắn có di chiếu của tiên hoàng!

Quyết định của mình không sai, Quý Tiêu Hàn đã âm thầm mưu tính ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, quyết định sớm ép hắn ra hoàng thành càng không sai.

Quý Tiêu Hàn nhìn thần sắc Quý Việt Trạch dần dần điên cuồng, trong giọng nói mang theo thương hại: "Biết vì sao nhiều năm như vậy ta chưa từng lấy ra di chiếu của tiên hoàng không?"

Thanh âm Quý Tiêu Hàn lần nữa truyền đến,"Có phải trước khi chết phụ hoàng nhắc tới ta hay không? Ngươi ngay cả lời cuối cùng phụ hoàng muốn nói cũng không kiên nhẫn nghe xong, sợ bị người khác nghe được mà giết!"

Liệu có bị chủ tử diệt khẩu hay không?

Quý Việt Trạch ngã ngồi trên long ỷ, trước mắt hiện ra tình cảnh năm đó hắn quỳ gối trước giường phụ hoàng, giơ đoản đao lên, đâm về phía hắn, trong mắt hắn hiện lên đau thương cùng thất vọng đau khổ, miệng nhắc tới tên Quý Tiêu Hàn.

Đó có phải là điều họ có thể nghe sao?

Vẻ mặt điên cuồng của Quý Việt Trạch chợt cứng đờ, ấp úng hỏi: "Ngươi... nói cái gì?"

Đoản đao cắt qua không khí yên tĩnh, trong lúc Quý Việt Trạch né tránh, một đao đâm vào ngực hắn, không lệch, vừa vặn giống như một đao lúc trước Quý Việt Trạch đâm vào ngực tiên hoàng.

Ánh mắt Quý Việt Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào di chiếu, nghe vậy, khinh thường nói: "Đương nhiên là đang chờ đợi thời cơ có lợi, để bức trẫm thoái vị..."

Trong mắt Quý Việt Trạch hiện lên ánh sáng nhạt,"Trẫm chưa bao giờ làm như vậy, Quý Tiêu Hàn, ngươi chớ có ngậm máu phun người..."

Thần sắc trong mắt Quý Tiêu Hàn dần dần trở nên lạnh lẽo,"Phụ hoàng cho ta chiếu thư này, vì nghĩ mặc kệ là ai trong các ngươi ngồi vị trí kia, đều có thể nể tình trong tay ta nắm giữ chiếu thư kế vị, có điều kiêng kỵ, không dám làm khó ta."

"Không, chẳng qua hoàng huynh lòng dạ hẹp hòi, tự thích suy đoán người khác, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm hoàng đế, lời này ta cũng đã nói qua với phụ hoàng, cho nên, hắn mới có thể âm thầm viết ra phần chiếu thư này, để cho ta có thể ở trong sự tranh đấu của các ngươi, không cần để ý tới."

Trong điện một mảnh tĩnh mịch!

Vì sao một đao này của Quý Tiêu Hàn lại đâm chuẩn như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự biết cái gì?

Chẳng lẽ phụ hoàng khi đó muốn nói không phải là ngóng trông Quý Tiêu Hàn chạy về cứu hắn, mà là có lời muốn nói với mình?

Quý Tiêu Hàn không cho đối phương cơ hội suy nghĩ, tới gần hắn, lạnh lùng nhìn hắn thở hổn hển trước khi chết,"Còn nhớ đao này không?"

"Ngươi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, mặc kệ ngươi có làm hay không, hôm nay, chính là ngày chết của ngươi." Dứt lời, cổ tay Quý Tiêu Hàn vừa chuyển, lòng bàn tay liền có thêm một thanh đoản đao, nhìn kỹ, giống nhau như đúc với thanh đoản đao Quý Việt Trạch giấu ở trong ống tay áo kia, .

Sắc mặt Quý Việt Trạch tái nhợt, không chỉ bởi vì ngực truyền đến đau nhức, mà còn có kinh hãi, toàn bộ quá trình an táng tiên hoàng, chỉ có hắn phái người nhìn, chưa từng có người thứ hai biết, khắp thiên hạ chưa từng có ai biết được nguyên nhân cái chết thật sự của tiên hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận