Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 219:

Phía đông là cửa hàng lương thực Thẩm Ký, thuộc quyền sở hữu của Thẩm gia ở địa phương, đời này rơi vào trong tay ông chủ Thẩm Tuấn, công việc kinh doanh của Thẩm gia không chỉ còn là một cửa hàng lương thực, nơi này rất ít khi tham dự vào cuộc chiến lương thực ác liệt, trong ba cửa hàng lương thực này, đây là cửa hàng có lập trường trung lập.

Quý Tiêu Hàn mang theo tiểu vương phi tới nhà này trước, là bởi vì cảm thấy lão bản tiệm lương thực Thẩm Ký này làm người cũng tạm được, chỉ cần tiểu vương phi nói không động, người của bọn họ sẽ không ra tay với nhà này, Thẩm gia vẫn có thể vững vàng buôn bán trong thành Tuyền Châu.

Cẩu hoàng đế ném Quý Tiêu Hàn tới Tuyền Châu, vốn cũng chướng mắt với sự phát triển của Tuyền Châu, cảm thấy Tuyền Châu không đáng tin cậy, lại cách hoàng thành xa như vậy, cũng là thành trấn náo động nhất sau mỗi lần xuất hiện tình trạng thiên tai, Tuyền Châu này cũng giống như Quý Tiêu Hàn, không được cẩu hoàng đế yêu thích.

Đến cửa hàng Thẩm Ký, cửa hàng có năm gian, phía sau cửa hàng còn có sáu sân, là kho hàng dùng để trữ lương thực, mỗi khi vào sân, đều có tiểu nhị trực đêm trông coi, hiện tại là thời kỳ đặc thù, lương thực bây giờ đang quan trọng nhất, phải phòng ngừa tặc nhân ghé thăm.

Quý Tiêu Hàn chọn một vị trí có thể làm cho tiểu vương phi thấy rõ tình hình trong viện, chỉ vào một gian cửa sổ sáng ánh nến trong đó, nói: "Lão bản tiệm lương thực Thẩm Ký ở nơi đó, mỗi đêm cũng sẽ tự mình kiểm tra lương thực dự trữ trong kho, xem như là người làm ăn kiên định lại cần cù."

Tô Oản Nhan theo hướng ngón tay Quý Tiêu Hàn nhìn đến, thấy trước cửa sổ nửa mở, có hình dáng một nam nhân ngồi ở trước cửa sổ, đã trễ thế này nhưng người nọ tựa hồ còn đang đối chiếu, trước bàn là một nữ tử đang mài mực, thấy không rõ toàn bộ mặt, nhưng nhìn từ sườn mặt, thì phụ nhân búi tóc này, hẳn là thê tử của Thẩm Tuấn.

Hai phu thê đã trễ như vậy, nhưng vẫn đang bận rộn công việc trong tiệm, đích xác rất khẩn trương, cũng khó trách Thẩm gia có thể truyện lại việc làm ăn đời đời.

Tô Oản Nhan suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: "Cửa hàng lương thực Thẩm Ký nghe nói Chu Ký chúng ta thả lương thực thì có phản ứng gì?"

Đây không phải là trùng hợp sao!

Tiêu vương gia đã thăm dò sở thích của tiểu vương phi, sao có thể không hiểu thâm ý trong đó, hắn ôm eo tiểu vương phi, tay lớn che ở trên mũ của nàng, dỗ nàng,"Được, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, bất quá hai nhà bọn họ không cần chúng ta khuyến khích, có thể cho ngươi có không gian phát huy, cụ thể thì đợi đến đó ngươi sẽ biết."

Ông chủ cửa hàng lương thực Viên Ký tên là Viên Thành Chu, là một nam nhân trung niên mặt tròn, chỗ dựa sau lưng là họ hàng xa của Viên Đức Hải trong hoàng thành.

Tô Oản Nhan nhìn Quý Tiêu Hàn giảo hoạt cười, ẩn ý giấu trong nụ cười, rõ ràng vô cùng hưng phấn, đây là muốn gây chuyện!

"Vậy chúng ta đi thôi, Thẩm Tuấn này chắc là đang đợi cửa hàng lương thực Chu Ký bán hết lương thực, thì bên Thẩm Ký bọn họ lại tiếp tục bán, giá cả hẳn là sẽ không tăng quá cao, chúng ta không thể vì câu cá lớn ở phía sau màn, mà quấy rầy việc làm ăn đang tốt của người ta được." Tô Oản Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cân nhắc rời đi cùng Quý Tiêu Hàn.

Tô Oản Nhan vừa nghe, lập tức nở nụ cười, họ hàng xa của Viên Đức Hải?

Nhìn tình cảnh ân ái như vậy, Tô Oản Nhan thật đúng là không đành lòng xuống tay với kho hàng của Thẩm Ký, nàng cũng không phải thật sự thiếu lương thực, chủ yếu là liên quan đến kế hoạch của Quý Tiêu Hàn, nên mới muốn cho một số người một chút đau khổ ăn.

Đang lo không có lý do tìm cẩu hoàng đế gây phiền toái, như này, còn không phải đưa tới cửa cơ hội tốt à!

Quý Tiêu Hàn gật đầu, mang theo tiểu vương phi đi tới cửa hàng lương thực Viên Ký ở phố nam.

Quý Tiêu Hàn vốn cũng không có ý định động đến Thẩm Ký,"Vẫn chưa đi quấy rối, nhưng cũng không có ý định tham dự, Thẩm Tuấn là một người làm ăn, cho dù hắn muốn làm việc thiện, cũng sẽ không động đến cửa hàng lương thực, ra bạc là việc người làm ăn nguyện ý làm nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận