Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 68:

Tô Oản Nhan gật đầu,"Vẫn là tâm tư Dung ma ma nặng hơn, trong lòng ta có chút lo lắng."

Dung ma ma nghe vậy, cũng theo lộ ra vẻ u sầu,"Những lưu dân này vừa nhìn chính là loại đói bụng, chỉ sợ đã để ý tới đội ngũ chúng ta rồi, nếu như không cướp được thức ăn, sợ sẽ cướp những tiểu hài nhi kia..."

Tuy rằng lúc Thược Dược bán vào Tô phủ là bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, bị nãi nãi trọng nam khinh nữ bán đi, nhưng cũng là dân bản xứ sinh ra dưới gót chân hoàng thành, cũng chưa từng kiến thức thảm cảnh nhân gian nhìn thấy mà giật mình.

Nghe Dung ma ma nói muốn cướp hài tử, lại ngây thơ hỏi,"Cướp hài tử làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp hài tử để đổi lấy tiền ăn sao?"

Dung ma ma thở dài một tiếng,"Nếu thật sự như vậy, cũng không tính quá tệ, chỉ sợ là cướp hài tử, trực tiếp nấu lên ăn!"

Sắc mặt Thược Dược lập tức thay đổi, nàng che miệng, nhanh chóng ngăn chặn mùi vị muốn trào ra từ trong dạ dày,"Ma ma..."

"Ma ma cũng không phải đang hù dọa ngươi, con người sau khi đói đến một mức nhất định, cái gọi là nhân tính, lương tri, đều không có, chỉ nghĩ tới mạng sống, cho nên, Vương phi nương nương mới cố ý lại đây dặn dò chúng ta đâu!"

Lúc này Thược Dược cũng không dám nói tiếp, chỉ trông mong nhìn Tô Oản Nhan, thành thật nghe nàng phân phó.

Nàng tính toán xong phân lượng một bữa tối, sau khi để lại đầy đủ đồ ăn, toàn bộ những thứ khác tạm thời thu vào không gian, chăn bông cùng quần áo cũng không có động, như vậy có thể che giấu.

Tô Oản Nhan rất nhanh gọi Dung ma ma cùng Thược Dược đi vào, nàng phân phó nói: "Lấy ra toàn bộ đồ ăn đêm nay còn dư lại, phân cho mọi người ăn, chăn bông cùng quần áo theo nhu cầu mỗi người lấy một bộ, nếu thật sự có người đến cướp xe ngựa của các ngươi, các ngươi lấy việc bảo vệ an toàn bản than làm trọng, hiểu không?"

Dung ma ma cùng Thược Dược tin tưởng Tô Oản Nhan vô điều kiện, nàng nói để các nàng đi ra ngoài, các nàng không nói hai lời liền đi ra ngoài chờ.

Nghe các huynh đệ ám vệ nói, tiểu vương phi của bọn họ có chút bản lĩnh.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy thứ này đều là đồ dọc theo đường đi chúng ta dùng tới, nếu bị đoạt rồi muốn đến thành trì kế tiếp bổ sung hàng, sẽ tốn không ít thời gian đâu!" Bản thân Thược Dược có thể đói bụng, nhưng làm sao có thể để tiểu thư chịu khổ đây?

Tô Oản Nhan lật lật đồ vật trong xe ngựa, đại bộ phận đều là đồ ăn tích trữ, cũng có không ít vật tư như y phục cùng chăn đệm, thời tiết càng ngày càng lạnh, địa phương mà bọn họ sắp tới, mặc dù không tính là cực bắc, nhưng nhiệt độ cũng rất thấp, trải qua mùa đông mà không có than lửa rất là gian nan.

Tô Oản Nhan vỗ vỗ mu bàn tay Thược Dược,"Yên tâm đi, Tiêu vương phủ chúng ta có nhiều người như vậy, những lưu dân kia gầy thành ra như vậy, khẳng định không dám tới cướp đồ trong tay chúng ta, nhưng, dù sao cũng phải đề phòng trước đúng không? Vạn nhất, thời điểm những lưu dân đó tranh đoạt con nhà người ta, có người nhân cơ hội đục nước béo cò, chạy tới đoạt đồ của chúng ta thì sao?"

Dung ma ma cùng Thược Dược gật đầu, chờ Tô Oản Nhan rời đi, Thược Dược không kiềm chế được tò mò, xốc quần áo chăn mền lên vừa nhìn, liền muốn kinh hô ra tiếng, bị Dung ma ma tay mắt lanh lẹ che miệng lại,"Hư! Đừng kêu."

Tô Oản Nhan mỉm cười,"Không sợ, ngươi cùng Dung ma ma đều ra ngoài chờ ta trước, nơi này cứ giao cho tiểu thư nhà ngươi đi!"

Thật sự có chuyện, đám người vệ khẳng định sẽ lấy việc bảo vệ an nguy Tiêu vương làm chủ, cũng sợ vạn nhất lại có sát thủ âm thầm lại ám sát, nếu cẩu hoàng đế an bài sát thủ ở phụ cận, cơ hội tốt như vậy, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Trong xe bị lấy đi hai phần ba đồ ăn, Tiêu Thập Lục đánh xe lập tức liền cảm giác được thân xe nhẹ đi, nhưng hắn chỉ híp híp mắt, cũng không nói gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận