Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 327:

Toàn bộ quá trình cho dù một chút tiếng vang cũng không có, khiến cho người canh giữ ở bên ngoài không có bất cứ gợi ý nào cả.

Tô Oản Nhan: "..."

Đến mức như thế này???

Còn chưa so chiêu, đã đến chỗ Diêm Vương báo danh.

Hai tên sát thủ này... Có thể cùi bắp hơn chút nào không?

Mấu chốt nhất chính là, ngay cả người giết bọn họ là ai bọn họ cũng không biết.

Cũng quá là vô dụng rồi!

Xem ra, tiền thưởng bắt nàng quá mê người, ngay cả mèo ba chân trong xó xỉnh nào đó cũng muốn được chia một chén canh.

Bên tường viện có hai người nằm úp sấp, hai người kia đại khái cho rằng bản lĩnh ẩn thân của bọn họ rất khá mà lại không biết rằng chuôi kiếm khảm nạm bảo thạch đeo bên hông bọn họ đã khiến cho bọn họ bị bại lộ.

Không tốt! Người của Ám Các cũng ở đây!

Thừa dịp chủ tử của bọn họ không có ở đây, dám khi dễ tiểu vương phi cùng tiểu chủ tử, cho dù bọn họ có phải liều chết cũng sẽ không để cho những người kia được toại nguyện.

Hai người kia không nghĩ rằng mình sẽ bị bại lộ nhanh như vậy, nếu đã bị phát hiện thì cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, hai người phi thân từ trên tường viện xuống, hai chân vừa mới đứng vững, hai thanh phi đao liền bắn thẳng tới chỗ bọn họ, lực đạo cùng tốc độ kia, bọn họ khó khăn lắm mới kịp tránh những chỗ yếu hại, trên vai bị phi đao xuyên qua, đau đến sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thanh âm Tiểu Ngũ từ ngoài hành lang truyền ra,"Yên tâm, bọn họ không có cơ hội tới gần cửa phòng nương nương."

Hắn định báo tin cho đám sát thủ canh giữ ở ngoài sân, vừa mới mở miệng thì chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, lập tức hắn chẳng còn phát ra được bất kỳ một âm thanh nào nữa, trên cổ phảng phất như có chất lỏng ấm áp gì đó đang phun trào.

"Hai người này bất quá là tới dò đường, đồng bọn của chúng rất nhanh sẽ phát hiện điểm không thích hợp, sẽ chen chúc mà lao tới, đến lúc đó mấy người kia sẽ giấu mình ở bên trong trà trộn vào, Tiểu Ngũ, cẩn thận."

Hai người lúc này mới ngỡ ngàng phản ứng lại, chỉ dựa vào một thanh phi đao nhỏ mà có thể bắn xuyên qua bả vai của bọn họ, là cao thủ Ám Các, không nghĩ tới Tiêu vương phi này lại có năng lực như vậy, có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế mà mời được người của Ám Các đến bảo vệ nàng!

Trong tay của nàng cầm súng tiêu âm, bên hông còn đeo một chuỗi lựu đạn, ai mà dám tiếp cận cửa phòng, nhất định sẽ bị bắn nát.

Tiêu Thập Tam kiểm tra trên dưới thi thể một lần, phát hiện không có gì hữu dụng hay có giá trị, liền ghét bỏ một cước đá văng thi thể ra.

Tiểu Ngũ cũng phát hiện, nàng cười khẩy nói: "Hai vị bằng hữu từ đâu đến vậy? Nếu đã tới thì tiến thẳng vào thôi, ghé vào đầu tường chẳng lẽ là phải hấp thu ánh trăng mới có thể động thủ?"

Đến lúc này, bọn họ mới kịp phản ứng lại, bọn họ thực sự đã bị người này dùng một đao quét qua cổ, dù cho há miệng muốn nói chuyện, nhưng khí quản đã bị cắt đứt, một chút thanh âm cũng không phát ra được,"..."

Thần sắc Tiêu Thập Nhất nhàn nhã hơn hai người rất nhiều, hắn nhìn ánh trăng, trong ống tay áo cất giấu phi đao nhưng lại hướng về nơi nào đó, Tiêu Thập Tam phảng phất cảm giác được cái gì, lặng lẽ nhìn theo hướng đang thu hút lực chú ý của hắn, khóe miệng nhịn không được co rút.

Tô Oản Nhan xem đến mức thấy hưng phấn bừng bừng, thân thủ của hai người này quả thực nhanh đến mức làm cho người ta kinh hãi, khó trách Quý Tiêu Hàn lại giao Ám Các cho bọn họ quản lý, võ công nhường này chắc hẳn cũng là nhân vật lợi hại đứng hàng top 10 trong Ám Vệ doanh đi?

Một người khác cũng ôm bả vai liên tục lui về phía sau, thẳng đến khi lui đến chân tường viện, lui tới không còn đường lui, mới chịu đựng đau lớn tiếng mở miệng: "Ngược lại xem thường vị Tiêu vương phi này. Người bên ngoài... A!"

Mà đồng bọn đứng ở bên cạnh hắn lại càng hoảng sợ trừng to hai mắt, hai tay liều mạng che cổ của mình, dưới ánh trăng dìu dịu, hắn thấy một hắc y nhân đứng cách bọn họ một bước, thanh đoản đao trong tay còn đang dính máu đỏ tươi bắt mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận