Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 107:

Tô Oản Nhan cười lắc tay Du thị, thân mật mà cùng nàng nhỏ giọng nói nhỏ: "Ngoại tổ mẫu, chớ lo lắng, nếu ngài nhớ Oản Nhan, thì sai người đưa tin đến, bảo đảm qua không quá vài ngày, ta có thể xuất hiện ở trước mặt ngài, cho ngài xem đủ."

Lời này vừa nghe chính là không biết dỗ dành người khác!

Gửi một lá thư là có thể trông mong người trở về? Còn có thể xuất hiện? Lời này nói ra thật dọa người!

"Ngươi nha! Vẫn nghịch ngợm giống như khi còn bé, cũng may Tiêu vương gia nuông chiều ngươi, nếu đổi người khác thử xem? Sớm đã bị người ghét bỏ không biết bao nhiêu lần rồi." Du thị vừa cười, vừa len lén nhìn phản ứng của Tiêu vương gia, thấy Tiêu vương gia đúng như lời Oản Nhan nói, đối với nàng đặc biệt khoan dung rộng lượng, mới yên lòng theo.

Lưu luyến chia tay một hồi lâu, Tô Oản Nhan không thể không phất tay tạm biệt người Mạnh gia, nàng lần lượt ôm Du thị cùng hai vị cữu mẫu, thừa dịp các nàng không chú ý, lặng lẽ từ trong không gian nhét chút đồ vào trong tay áo các nàng.

Mấy người Du thị tất nhiên cảm giác được, nhưng ngại Tiêu vương còn ở đây, không tiện lấy ra xem, đành phải làm bộ không có gì, cười nhìn bọn họ từ cửa sau rời đi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bọn họ, mấy người Du thị mới lấy đồ Tô Oản Nhan nhét cho ra, kết quả, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Là ngân phiếu!

Tô Oản Nhan nở nụ cười,"Ừ, an tâm, sau này ta không cần phân tâm nhớ thương bọn họ nữa."

Trong địa lao vẫn yên tĩnh như cũ, mọi người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã thành một đống, người trông coi đã đổi thành người của Quý Tiêu Hàn.

Cũng đúng, có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, còn có thái độ của Tiêu vương đối với Oản Nhan, còn có thể sống không tốt sao?

Kiếp trước hắn cũng làm quyết định giống vậy, chỉ là, thành ý lúc đó, so với hiện tại nhiều hơn chút.

Du thị lau lau khóe mắt ướt át,"Được, cầm, cầm hết."

Bọn họ gần như cả đêm đều không thể nào chợp mắt, hắn không sao, nhưng tiểu vương phi thân thể mảnh mai, không thể chịu mệt mỏi được.

Trong ống tay áo của Du thị và hai tức phụ đều nhét một xấp ngân phiếu dày một ngàn lượng, tất cả cộng lại, phải có hơn vạn lượng.

Thấy bọn họ an toàn trở về, Hòa bá cười chào đón,"Chủ tử và vương phi nương nương đã trở lại."

Đây là Oản Nhan đang dùng phương thức của nàng để nói cho bọn họ biết, bây giờ nàng rất tốt, để cho bọn họ không cần nhớ đến nàng!

Mạnh Nguyên Lương nhìn xấp ngân phiếu, thở dài một tiếng, nói: "Ai! Hài tử này... Cầm đi, trên đường phải người hầu hạ nhiều hơn."

Quý Tiêu Hàn nhìn cửa vào địa lao gần trong gang tấc, ôm người đi vào,"Bản vương còn ở một ngày, Mạnh gia nhất định có thể không lo một ngày."

Nhìn Tô Oản Nhan ngủ say, Quý Tiêu Hàn mới đứng dậy, khoanh tay đứng ở nơi đó, Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị lập tức đi tới, bưng canh thuốc đã nấu xong lên,"Chủ tử."

Quý Tiêu Hàn vén áo choàng cho Tô Oản Nhan, thấp giọng hỏi nàng: "Lúc này an tâm rồi?"

Quý Tiêu Hàn một ngụm uống thuốc xong, không để ý đến sự đắng chát trong miệng, hỏi: "Sự tình đều điều tra rõ ràng?"

Quý Tiêu Hàn ôm Tô Oản Nhan đi tới trên giường tạm thời được trải sẵn trong địa lao, thấp giọng nói với nàng: "Thời gian còn sớm, ngủ tiếp chứ?"

Tô Oản Nhan trở lại địa lao, thần sắc căng thẳng cũng trầm tĩnh lại, thật sự có chút buồn ngủ, liền gật đầu,"Được, vậy ta ngủ một lát."

Tiêu Nhị gật đầu, trả lời: "Vâng, đã an bài nhóm ám vệ lần lượt lẻn về, trong hoàng cung vẫn không gián đoạn mà truyền đến tin tức mới nhất, hoàng cung của cẩu hoàng đế đã bị người dời đi triệt để, phủ Tiêu vương chúng ta ngoại trừ để lại cho hắn một tòa phủ trống, còn khiến hắn không thể niêm phong được một bảo bối nào đáng giá, mưu đồ lâu như vậy mà kế hoạch lại thất bại, đã tức giận đến mức nhiều ngày chưa lên triều."

Tiêu Nhất lại trả lời: "Chủ tử, lần này không riêng gì đồ đạc của phủ Tiêu vương chúng ta không cánh mà bay, mà ngay cả phủ đệ của Tô phủ cùng các thế gia quý tộc khác, cũng đều gặp khó khăn, cẩu hoàng đế muốn tra rõ, cũng không thể tra ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận