Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 337:

Dọc theo đường đi, xuất phát từ lòng áy náy khi phản bội chủ tử và bắt tiểu vương phi đi, cho dù tiểu vương phi làm khó hắn như thế nào, hắn đều bày ra vẻ mặt bằng lòng mặc cho sai khiến, điều này làm Tô Oản Nhan đau đầu một trận.

Nàng nghiêm trọng hoài nghi, Tiêu Tứ làm phản là bởi vì hay mềm lòng và không tính toán với nữ nhân, nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này thoạt nhìn cũng quá dễ lừa.

Đợi đến khi Tô Oản Nhan biết vì sao Tiêu Tứ làm phản, đã bị tên ngốc này chọc tức đến mức bật cười, nàng gặp qua kẻ si tình, nhưng chưa thấy qua loại si tình chỉ có đầu óc yêu đương như Tiêu Tứ.

Cả đêm lên đường, bọn họ thuận lợi vượt qua ranh giới Minh Thành, đi tới thị trấn kế tiếp.

Đến trạm kế tiếp, Tô Oản Nhan có thể thoải mái ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến hai ngày nay bản thân phải chịu cảnh màn trời chiếu đất gian nan, nàng tức giận nheo mắt lại, chờ đến khi bắt được người kia, nhất định phải lấy sạch tất cả của cải của người nọ, xem hắn làm thế nào mà lấy tiền tìm sát thủ, lấy tiền mua chuộc người của Quý Tiêu Hàn.

Ba người Tiểu Ngũ đã đuổi kịp Tiêu Tứ và tiểu vương phi, thế nhưng, xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của vương phi, bọn họ không dám hiện thân, chỉ liều mạng cướp người cùng Tiêu Tứ.

Tiêu Tứ không biết tiểu vương phi có thai, nhưng bọn họ lại không thể không để ý đến sự an toàn của tiểu vương phi, nếu trong lúc bọn họ đánh nhau không cẩn thận làm tiểu vương phi bị thương, hoặc làm tiểu vương phi bị kinh sợ...

"Tiểu vương phi để lại trên tờ giấy nói rằng bọn họ muốn mua chiếc xe ngựa ở trong thị trấn kế tiếp, chờ đến trước bình minh, bọn họ phải tìm chỗ nghỉ ngơi, không bằng, trước tiên chúng ta chạy tới thị trấn kế tiếp, bố trí trước?" Ba người Tiểu Ngũ đứng trước đá cuội màu sắc rực rỡ mà tiểu vương phi để lại, nhìn lần này nhiều thêm một tờ giấy, nàng đề nghị nói.

Mấy ngày nay bọn họ suốt đêm đuổi theo, cũng không nghỉ ngơi thoải mái. Nếu đã đuổi kịp tiểu vương phi, Tiểu Ngũ cùng Tiêu Thập Nhất dứt khoát cũng tìm một vị trí bí mật, thay phiên nhau bắt đầu nghỉ ngơi.

Hôm nay Tiêu Tứ vì nàng tìm một chỗ nghỉ ngơi, là trên một tảng đá lớn trong rừng, tảng đá bị phơi nắng ở dưới ánh mặt trời, người ngồi ở phía trên cũng không cảm thấy lạnh, Tô Oản Nhan dứt khoát trực tiếp nằm ngủ ở phía trên.

Sau khi ba người bàn bạc một phen, Tiêu Thập Tam rẽ vào quan đạo, đường ở quan đạo bằng phẳng rộng rãi, tốc độ đi đường ban đêm càng nhanh hơn.

Mấy ngày nay thời tiết cực kỳ tốt, ban ngày là mặt trời chói chang, mỗi lần Tô Oản Nhan có thể ngồi ở nơi có ánh mặt trời là có thể ngủ một giấc ngon lành.

Tiêu Thập Tam không có phản đối gì, gật đầu: "Được, ta đi từ phía quan đạo bên kia, vượt qua bọn họ, sớm đến Tuyên thành chờ các ngươi tới."

Mấy ngày nay Tô Oản Nhan không ăn cơm ngon, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, lại có thể thấy đã gầy hơn bằng mắt thường, hơn nữa nàng cũng không phải là người không não, sao có thể thật sự yên tâm thoải mái cả đường đi?

Tiêu Thập Nhất đồng ý: "Phương pháp này có thể thực hiện, thế nhưng ngươi không thể đi, để Thập Tam đi đi, thuận tiện liên lạc với người của chúng ta ở Tuyên Thành, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trước."

Tiêu Tứ vẫn như cũ ở một bên canh gác một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người cách nhau một đoạn, cộng thêm Tô Oản Nhan nằm nghiêng quay đưa về phía Tiêu Tứ, bởi vậy, nàng không thấy được Tiêu Tứ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của tiểu vương phi, trong mắt lộ ra vẻ áy náy nồng đậm.

Ám Các ở Tuyên Thành cũng có chi nhánh, vừa vặn chuẩn bị mai phục trước để cứu tiểu vương phi ra.

Tuyên Thành, chính là thị trấn mua xe ngựa tiếp theo mà tiểu vương phi nói.

——

Thế nhưng, dù Tô Oản Nhan có nhìn thấy, cũng sẽ không sinh ra chút thiện cảm nào với Tiêu Tứ, một người không biết lo lắng cho đại cục mà làm phản chủ tử, dù áy náy nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?

Tiêu Tứ bắt tiểu vương phi đi nên không dám đi quan đạo vì sợ bại lộ hành tung, Tiêu Thập Tam lại không sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận