Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 216:

Lại nhìn ba cửa hàng lương thực khác, quạnh quẽ ngay cả bóng người cũng không có, ba nhà kia không phải cũng sắp bị tức điên rồi sao?

Tô Oản Nhan nhìn thấy hết thảy, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tiệm lương thực Chu Ký mỗi ngày làm như vậy, ba nhà kia có thể sẽ liên thủ đối phó hay không? Dù sao tiệm lương thực Chu Ký làm như vậy, cũng không ổn lắm."

Xe đã dừng ở cửa tửu lâu Minh Nguyệt, tửu lâu đã bị Tiêu vương gia bao hết, nên người nghênh đón ở cửa đều là người của phủ Tiêu vương, hai tiểu nha hoàn Tiểu Ngũ và Thược Dược đứng ở bên cạnh xe ngựa, một trái một phải đỡ tiểu vương phi xuống xe, Hoà bá thì chờ Tiêu vương gia rồi mới đi theo phía sau.

Cách đó không xa, có rất nhiều dân chúng tụ tập cùng một chỗ vây xem, nhìn thấy Tiêu vương phi từ trong xe ngựa đi ra, trong mắt đều lộ ra vui sướng, không nghĩ tới Tiêu vương phi lại là tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy.

Đi tới bậc thang, Quý Tiêu Hàn đi nhanh hai bước, tự mình nắm tay tiểu vương phi, một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, lại là một trận oanh động không nhỏ, giữa phu thê cầm sắt hòa minh, tương kính như tân, đại khái là giống như Tiêu vương gia và Tiêu vương phi đi?

Quý Tiêu Hàn thừa dịp này, trả lời vấn đề vừa rồi của tiểu vương phi, nói: "Ba nhà kia vốn cũng không hòa thuận với cửa hàng lương thực của Chu Ký, chủ nhân sau lưng bọn họ quẹo tới quẹo lui cũng đều có chút liên quan đến những người trong hoàng thành, đương nhiên chướng mắt Chu Ký không có bối cảnh gì, không có lần bán lương thực giá thấp này, thì cũng đã sớm là cái đinh trong mắt ba nhà kia, thừa dịp cơ hội lần này, vừa vặn có thể cùng nhau thu thập bọn họ. Hơn nữa bổn vương còn phải cảm tạ vương phi, tìm một cơ hội tốt đưa cho bổn vương."

Khoé miệng Tô Oản Nhan không thể không co rút,"Cho nên, lúc trước ta đưa ra chiêu này để cứu tế nạn dân, ngươi mới đáp ứng nhanh như vậy?"

Thật đúng là nam nhân tâm cơ phúc hắc!

"Hạ quan Cừu Minh Viễn cầu kiến Vương gia!"

Tô Oản Nhan sau khi trở về phòng, lập tức chạy đến cửa sổ, cẩn thận mở ra một chút khe hở, nhìn xuống dưới lầu, liền thấy Cừu Minh Viễn không cầu kiến được, cũng không dám lộ ra bất mãn, trằn trọc vài vòng rồi mới rời đi, nhưng cũng không đi đến tri phu nha môn của hắn, mà là sau khi ra khỏi phạm vi tầm mắt của tửu lâu Minh Nguyệt, quẹo vài cái vào một ngõ nhỏ khác.

"Vương phi thật thông minh." Quý Tiêu Hàn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu vương phi, khen một câu.

Thanh âm Cừu Minh Viễn không nhỏ, thế nhưng phu thê Tiêu vương lại vừa nói vừa cười đi lên lầu, cứ như không nghe thấy.

Tô Oản Nhan suy nghĩ một chút, liền suy nghĩ cẩn thận,"Nạn dân ở đây nhận ân huệ của cửa hàng lương thực Chu Ký, chờ sau khi bọn họ trở lại quê hương của bọn họ, nếu như ở chỗ bọn họ cũng xuất hiện cửa hàng lương thực Chu Ký, cửa hàng Mạnh gia, đây chính là cách tuyên truyền tốt nhất, chuỗi sinh ý liền có thể nối liền."

Nàng thông minh chỗ nào, rõ ràng là do nam nhân Quý Tiêu Hàn này quá đáng sợ, chẳng những chán ghét cẩu hoàng đế, mà còn có thể thuận tay mở rộng bản đồ buôn bán của mình, đoạt cả người lẫn tiền.

Nam nhân này, chuyện gì cũng có thể bị hắn lợi dụng đến mức đại nghiệp đi lên, loại thủ đoạn đi một bước tính mười bước này, khó trách cẩu hoàng đế đấu không lại, mặc kệ cẩu hoàng đế làm như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể làm giá y cho Quý Tiêu Hàn.

Bên ngoài tửu lâu, nhận được báo cáo của thủ hạ, Cừu Minh Viễn vội vã chạy tới, chỉ thấy Tiêu vương gia và Tiêu vương phi biến mất ở góc áo cầu thang, hắn muốn đuổi theo, lại bị nhóm hộ vệ canh giữ ở cửa ngăn lại.

Huống chi, khi đó, ba cửa hàng kia đều sẽ bị Quý Tiêu Hàn lũng đoạn loại bỏ, một hòn đá hai con chim, dùng vô cùng thuận lợi, không ai sẽ nghĩ đến trên người của hắn.

Quý Tiêu Hàn cũng không phủ nhận,"Bổn vương vốn định nâng đỡ Chu Ký mở rộng quy mô, vừa vặn giữ lại hợp tác với người Mạnh gia, lũng đoạn con đường Tấn Châu và Tuyền Châu, biện pháp của vương phi chính là đường tắt tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận