Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 247:

Tô Dung Yên nằm ở trên giường cảm thấy thương hại bản thân, tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, chân vẫn còn chưa lành, luôn đau, đau đến nàng ngủ không ngon, ăn không vô, bên người lại không có người chăm sóc, khuôn mặt luôn kiêu ngạo của nàng đều bị hao mòn không ra gì.

Nhưng mà, còn có thể làm gì khác?

Từ lúc đuổi tới phủ Tiêu vương, nàng đã bị cố ý hay vô tình ngăn cách, chẳng những không có cơ hội tiếp cận Tiêu vương gia, ngay cả mặt Tô Oản Nhan cũng không gặp được vài lần, mặc kệ nàng hối lộ người đưa cơm cho nàng như thế nào, những người đó chính là không để ý tới nàng, nàng thậm chí hoài nghi mình đuổi tới nơi này, rốt cuộc làm có đúng hay không.

Thở dài một hơi, Tô Dung Yên chống người muốn từ trên giường ngồi dậy, cửa phòng đóng chặt bị người đẩy ra, nàng quay mặt nhìn lại, lập tức sắc mặt có thay đổi rõ rệt:

"Ngươi... Ngươi tới làm gì?"

Lúc ấy nàng mới vừa bị thương gãy chân, cả ngày ầm ĩ náo loạn muốn gặp Tô Oản Nhan, nhưng khi đó mặc kệ nàng có náo như thế nào thì những hạ nhân đáng giận đó vẫn không để ý tới nàng, nếu ầm ĩ phiền tới bọn họ, bọn họ sẽ điểm nàng câm miệng, thời gian lâu dần, nàng biết căn bản không phải những hạ nhân đó khó hối lộ, mà là Tô Oản Nhan nàng không muốn thấy mình.

Nhưng mà, lúc này Tô Oản Nhan đột nhiên chủ động tới tìm nàng, là có ý gì đây?

Nhìn dáng vẻ phòng bị của Tô Dung Yên, Tô Oản Nhan cười híp mắt, thần sắc không lạnh không nhạt, nói: "Thế nào? Lúc trước khóc nháo muốn tìm ta, bây giờ ta đến đây, sao ngươi lại sợ vậy chứ?"

Những lời đáp trả này khiến Tô Dung Yên á khẩu không trả lời được, đúng, Tô Oản Nhan không ép nàng, mọi thứ đều do nàng tự nguyện, vì vị trí thái tử phi của nàng, vì để sau này có thể làm mẫu nghi thiên hạ, vì vinh hoa phú quý của nàng và Tô phủ...

"Sao lại khó ngửi như vậy?" Tô Oản Nhan thật sự dừng bước, nhưng không phải bởi vì Tô Dung Yên nói, mà là nàng ngửi được mùi lạ từ trên giường, chính xác mà nói là từ trên người Tô Dung Yên lan đến.

Tô Dung Yên tức giận đến nỗi nước mắt rơi lã chã xuống: "Dáng vẻ bây giờ của ta như vậy là lỗi của ai hả? Còn không phải là do ngươi không cho người của các ngươi hầu hạ ta sao? Chân ta bây giờ cũng là bởi vì ngươi mà gãy, ngươi lại còn để cho người ta tra tấn ta như vậy, lòng dạ của ngươi sao có thể ác độc như vậy chứ?"

Trên người Tô Dung Yên còn mặc một bộ quần áo ngày đó bị nàng mang theo trong mưa to, chẳng qua đã cởi áo ngoài ra, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, bộ quần áo trên người đã sớm bị nàng ngủ đến nhăn nhúm cả rồi, tóc cũng đổ dầu một đầu, dáng vẻ lôi thôi chật vật này, làm sao còn vẻ đoan trang và xinh đẹp như lúc bắt đầu đuổi theo bọn họ chứ.

Tô Dung Yên xấu hổ phẫn nộ, thân thể cứng ngắc nhìn Tô Oản Nhan lui về phía sau vài bước: "A, cái mùi gì vậy... Tản ra từ trên người ngươi đấy à? Ngươi đã mấy ngày không rửa mặt thế, không đúng, đã bao lâu không tắm rửa rồi vậy?" Tô Oản Nhan ghét bỏ là thật, bởi vì thật sự rất thối đó.

Tô Oản Nhan bị Tô Dung Yên mắng cũng không giận, nhìn nàng khóc đến thở không ra hơi, chỉ cảm thấy buồn cười, chờ nàng khóc đến mức nước mắt giàn giụa, nàng lạnh lùng hỏi: "Ta ác độc ư? Là ta ép ngươi chạy thật xa đến để bị nhục mạ ư? Là ta ép ngươi đang yên đang lành không làm một nhị tiểu thư Tô phủ mà đến làm băng ghế lạnh ư? Là ta áp ngươi dương dương tự đắc, còn phải tiếp cận Tiêu Vương gia ư?"

Tô Dung Yên núp ở góc giường, ôm chăn, tóc rơi lả tả bởi vì không có người hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, đã loạn hỏng bét nhờn ngấy, trong ánh mắt sợ hãi theo Tô Oản Nhan đến gần mà càng lúc càng lớn: "Ngươi đừng tới đây... Ngươi..."

Nhưng Tô phủ cũng là nhà mẹ đẻ Tô Oản Nhan nàng, nữ tử sau khi lập gia thất, chỉ khi có nhà mẹ đẻ tốt thì nàng mới có thể có sức mạnh ở nhà chồng, bản thân nếu ngồi lên vị trí thái tử phi, về sau không phải cũng là để có thể giúp đỡ nàng đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận