Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 240:

Sau đó, Dung ma ma thấy hắn tới liền ôm lấy hài tử rời đi, một chút cũng không cho Thược Dược có cơ hội giữ lại.

Cho nên, Tiểu Ngũ mới nhìn thấy một màn hắn chặn Thược Dược ở góc tường như vừa rồi.

Chỉ là, Tiểu Ngũ dù sao cũng có tình nghĩa làm cộng sự nhiều năm với hắn, nhìn thấy hắn như vậy, tất nhiên sẽ lựa chọn không giúp ai hết mà xoay người rời đi.

"Từ xưa hôn nhân đều là mệnh cha mẹ, lời người mai mối, ta là nha hoàn của vương phi nương nương, tất nhiên mọi việc đều sẽ nghe theo vương phi nương nương, ngươi với ta như vậy, là không đúng..."

Kỳ thật trong lòng Thược Dược rất vui mừng, bọn họ làm hạ nhân, hoặc là an phận thủ thường đi theo chủ tử, hầu hạ nàng cả đời, hoặc là chọn một người cũng hầu hạ bên cạnh chủ tử để gả đi.

Tiểu thư nhà nàng nếu biết nàng có người mà nàng muốn gả cho, nàng nhất định sẽ làm chủ cho mình, thế nhưng, nếu chưa được chủ tử đồng ý mà đã định chung thân cùng nam tử, nàng sợ tiểu thư sẽ đánh nàng.

Tính tình tiểu thư nhà nàng cũng không phải là mềm mại, nếu nàng dám xằng bậy, chân bị đánh gãy là còn nhẹ.

Cao Hổ khờ nhưng không ngốc, hắn nghe ra ý trong lời của tiểu nha đầu, chính là không để cho chủ tử cùng tiểu vương phi biết là không đúng, nhưng, nếu như để cho bọn họ biết thì sao?

Miệng Cao Hổ bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại che lại, chẳng những không có một chút cảm giác không vui nào, ngược lại hắn còn mừng rỡ đến mức sắp tìm không ra phương hướng,"Vâng vâng vâng, là ta nóng vội, muốn cưới ngươi, ta cưới ngươi, có được hay không? Thược Dược, ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn, Cao đại ca có thể cưới ngươi được không?"

Quả nhiên, miệng của nam nhân đều giống nhau, lăn qua lộn lại, đổi tới đổi lui, cũng chẳng có gì khác biệt.

Bọn họ vừa rồi không phải đang nói chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng sao?

Câu hỏi này với câu hỏi nàng có gả cho hắn hay không có gì khác nhau?

Cao Hổ nghĩ đến đây, ánh mắt sâu thẳm kia lập tức sáng lên,"Được, chỉ cần ngươi đáp ứng gả cho ta, ta lập tức đi tìm chủ tử cùng tiểu vương phi, cầu bọn họ thành toàn... ấy!?"

Cao Hổ khí lực lớn, bộ dạng lại cường tráng, túm Thược Dược nhỏ nhắn mảnh khảnh, giống như kéo một con gà con, chờ nàng nói xong lời đó thì hai người bọn họ đã đứng ở trước cửa phòng Thiên Nhãn.

Biết rồi là có thể danh chính ngôn thuận chặn góc tường?

Cao Hổ không đợi Thược Dược cho phép được, lại bị nhiệt độ ấm áp trên bàn tay nhỏ bé kia làm cho ngứa ngáy, dứt khoát hạ quyết tâm, kéo tay nàng xuống, kéo người về phía cửa,"Đi, chúng ta hiện tại liền đi cầu xin chủ tử cùng tiểu vương phi, chỉ cần chủ tử cùng tiểu vương phi đồng ý, tháng này ta liền cưới nàng qua cửa..."

Thược Dược lúc này không chỉ đỏ mặt, mà toàn thân nàng cũng đều nóng bỏng, người này sao mặt có thể dày đến như vậy? Nàng... Nàng đáp ứng gả cho hắn lúc nào?

Biết rồi là có thể danh chính ngôn thuận... nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng?

Thược Dược: "..."

Cao Hổ là người tập võ, thính lực tất nhiên nhạy hơn tiểu nha đầu, vừa rồi tâm tư đều đặt trên người tiểu nha đầu, trong lúc nhất thời không chú ý nhiều đến vậy.

"Ngươi đừng có hồ đồ, ta cũng không nói là muốn gả cho ngươi..."

Lúc này hắn kịp phản ứng lại, cũng biết mình thiếu chút nữa đã phá hỏng chuyện tốt của chủ tử, Thược Dược mới túm hắn đi được hai bước, hắn liền lập tức bước nhanh mang theo tiểu nha đầu né tránh.

Thược Dược bị Cao Hổ kéo thất tha thất thểu, lại nghe thấy tháng này liền qua cửa, cảm giác trước mắt tối sầm một vòng,"Cao đại ca, ngươi bình tĩnh một chút, tháng này, chỉ còn một ngày cuối cùng."

Nhưng vừa nhìn thấy ngoài cửa không có một ai, bên trong lại mơ hồ truyền đến thanh âm của tiểu vương phi, thanh âm kia phảng phất như bọc mật, vừa ngọt vừa ngấy, Thược Dược bị dọa sợ tới mức liều lĩnh trở tay lôi kéo Cao Hổ bỏ chạy, làm sao còn quan tâm tới khoảng cách nam nữ.

Trong phòng, ánh mắt Quý Tiêu Hàn chứa dục vọng thuần khiết, nghe tiếng bước chân rời đi của người ở ngoài cửa, bên môi hắn mới lần nữa treo lên nụ cười thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận