Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 249:

Cả người Tô Dung Yên run rẩy, bị lời nói lãnh lẽo của Tô Oản Nhan dọa sợ, ngập ngừng một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.

Nàng còn nhớ rõ ngày mưa to nọ, nàng bị Tô Oản Nhan nắm trong tay giãy dụa như thế nào...

Tô Oản Nhan thấy đã hù dọa đủ rồi, không còn tâm trạng thưởng thức Tô Dung Yên ngu muội vô tri, xoay người rời đi.

Bước ra cửa phòng, không bất quá ngờ khi nhìn thấy Quý Tiêu Hàn đang tựa ở cách đó không xa, khóe miệng mỉm cười, chính là như cười như không nhìn mình.

Đón lấy đôi mắt đượm ý cười của nam nhân, Tô Oản Nhan nghĩ đến một câu vừa rồi nàng nói, da mặt có chút nóng, hết lần này tới lần khác, nam nhân nào đó không có nhãn lực, vào lúc nàng đi qua bên cạnh hắn, một tay kéo nàng vào trong ngực, giọng nói mang theo vài phần sung sướng, xác nhận nói: "Bảo bối, vừa rồi bản vương dường như nghe được ngươi nói..."

"Câm miệng!" Tô Oản Nhan không đợi Quý Tiêu Hàn nói xong, đã quát hắn dừng lại, không cho nam nhân có cơ hội hỏi ra miệng.

Cũng không biết nam nhân này ở bên ngoài nghe lén được bao lâu, nghĩ đến lời nói khí phách vừa rồi, bước chân Tô Oản Nhan càng đi càng nhanh.

Quý Tiêu Hàn bị tiểu vương phi hung dữ cũng không giận, vẫn chậm rãi đi theo phía sau nàng, vào khắc cuối cùng khi cửa phòng đóng lại, động tác nam nhân nhanh chóng chen vào, vây lấy sắc mặt ửng đỏ của tiểu vương phi trong ngực: "Bảo bối, đây là sao vậy? Sao mà còn thẹn thùng thế kia?"

Quý Tiêu Hàn thấy đủ nên dừng lại, thức thời thay đổi đề tài: "Nàng nói rõ với Tô Dung Yên rồi sao? Không tiếp tục trêu đùa bọn họ nữa sao?"

Đợi người giấu trong bóng tối rời đi, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị lặng lẽ theo sát, hiện giờ đã sờ rõ ràng được chỗ đặt chân của người nọ, chỉ chờ chủ tử ra lệnh một tiếng, sẽ bắt người lại.

Ý cười trong mắt Quý Tiêu Hàn vẫn không giảm: "Bổn vương cũng không phải cố ý nghe lén, chủ yếu vì câu nói vừa rồi của vương phi quả thực động lòng người."

Ngay từ sau khi bọn họ vào tửu lâu Minh Nguyệt ở, Tô Dung Yên đã khẩn cấp phát ra tín hiệu xin giúp đỡ, vì thấy thủ vệ của bọn họ biểu hiện lơi lỏng, Quý Tiêu Hàn còn cố ý không sắp xếp hộ vệ tuần tra ở lầu hai, thật là thuận tiện để bọn họ âm thầm lui tới.

Vì cứu lại thịt mềm bên hông mình sắp bị vặn xuống, Quý Tiêu Hàn đưa tay, bao lấy tay tiểu vương phi, dỗ dành: "Được rồi được rồi, bổn vương không nói, không nói nữa."

Tô Oản Nhan híp mắt: "..."

Tô Oản Nhan giãy giụa không được, chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ trừng Quý Tiêu Hàn, nhưng giờ phút này nam nhân này đã mang theo vẻ vô lại trên người, mặc kệ nàng có căm tức như thế nào, ra bộ cợt nhả hắn vui vẻ nhìn nàng tức giận đến nỗi Tô Oản Nhan nhịn không được phải duỗi móng vuốt ra.

"Thời gian để cho bọn họ lén lút cũng đã đủ lâu, là thời điểm thu lưới, bằng không, sẽ thật cho rằng người của chúng ta không có bản lĩnh, ngay cả một cái phế vật điểm tâm cũng phòng không được." Lúc trước Quý Tiêu Hàn muốn trực tiếp giữ người lại, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, giết cho thoả mãn, nhờ có Tô Oản Nhan ngăn lại, nói xem xem Tô Dung Yên và những người sau lưng đang đánh chủ ý gì, bằng không sẽ luôn bị người nắm lấy, quá khó chịu.

Tay Tô Oản Nhan bị nam nhân cầm, không nhúc nhích được: "Ngươi nghe lén người khác nói chuyện, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại ta sao?"

"Bổn vương không biết, dù sao trong lòng vương phi, bản vương đã nằm trong vòng bảo hộ của vương phi rồi, a... Hạnh phúc!" Thịt mềm bên hông bị tiểu vương phi dùng sức nắn, Quý Tiêu Hàn chịu đựng đau, nói xong hai chữ cuối cùng, vào lúc cúi đầu, khuôn mặt tiểu vương phi đều đã bốc khói.

Người đi theo Tô Dung Yên tới, lão ma ma chết trên đường, chỉ còn lại một lão lục phu xe, người nọ từ khi đánh vào Tuyền Châu, cũng đã bị người của bọn họ trông chừng, căn bản không có cơ hội tiếp cận Tô Dung Yên, Tô Dung Yên mạo hiểm lớn như vậy chỉ để đuổi tới, không có khả năng sẽ buông tha, âm thầm liên lạc là phương thức duy nhất nàng cho rằng là tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận