Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 262:

Không phải Tô công tử sao?

Hòa bá khom người xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người này một chút, lại trao đổi ánh mắt với Tiểu Ngũ đứng ở phía sau, mới cất bước rời đi.

Một đám hộ vệ và hạ nhân đi ra từ bên trong, nhìn thấy Tô Oản Nhan đứng ở trong viện, liền coi như không thấy nam phục Tô công tử của nàng, đồng thanh hành lễ: "Bái kiến vương phi nương nương!"

Tô công tử duyên dáng chắp tay sau lưng, một tay phe phẩy quạt xếp, cho người đứng dậy, xoay người nhìn về phía hai người đã ngây ra như phỗng, cười nói: "Hai vị tiểu mỹ nhân, đi thôi."

Tiểu Mẫu Đơn và tiểu quan sắc mặt đồng loạt thay đổi, chân hai người bọn họ mềm nhũn, "Bịch" một cái quỳ rạp xuống đất, thanh âm tiểu quan lộ ra sự sợ hãi, "Thảo dân gặp... Bái kiến vương phi nương nương!"

Tiểu Mẫu Đơn cũng không khá hơn chút nào, quỳ trên mặt đất dập đầu,"Dân nữ bái kiến... bái kiến vương phi nương nương!"

Hai người giờ phút này nào còn đắm chìm trong vui sướng sau khi được Tô công tử chuộc thân sẽ được trải qua ngày lành, cả người run rẩy như rơm rác, hận không thể đảo ngược thời gian, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tiến đến trước mặt Tô công tử giàu nứt đố đổ vách này.

Tô Oản Nhan lắc đầu,"Chậc chậc chậc! Sao lại bị dọa thành như vậy? Được rồi, mau đứng lên theo ta đi vào! Thược Dược, tìm chỗ an trí bọn họ."

Không nghĩ cũng không được! Cùng lắm thì, nếu vương gia trở về mà tức giận, nàng và Thược Dược sẽ liều chết che chở cho tiểu thư là được.

Tô Oản Nhan nhìn làn da trắng nõn của tiểu nữ oa, nói: "Người giống như trăng, cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết, vậy gọi là Ngưng Tuyết đi."

Tô Oản Nhan nhấp một ngụm trà, cười nói: "Dung ma ma, người cứ yên tâm! Ta làm việc có bao giờ sai? Vương gia dù biết cũng sẽ không tức giận, trong lòng ta tự có tính toán."

Dung ma ma gật đầu,"Vâng, hài tử còn nhỏ, nên tất cả mọi người đều gọi là tiểu nữ oa, tiểu nữ oa."

Tô Oản Nhan gật đầu,"Dung ma ma, người có chuyện gì cứ nói thẳng là được."

Tô Oản Nhan bị nụ cười đáng yêu của tiểu nữ oa nhắm trúng, tâm tình đều bay lên theo, nàng đưa tay với ngón tay nhỏ mềm mại của tiểu nữ oa, đối mặt với nàng nói lung tung, một lớn một nhỏ đều nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, nhưng đều nghe đến cao hứng bừng bừng.

Thược Dược đứng ở một bên có chút chết lặng đứng ra, hành lễ,"Vâng, vương phi nương nương."

Dung ma ma vỗ mông tiểu nữ oa, cười nói: "Ngưng Tuyết! Ngưng Tuyết! Tên này dễ nghe, Ngưng Tuyết, mau! Mau tạ ơn vương phi nương nương ban tên!"

Dung ma ma thấy trên đại sảnh cũng không có ai khác, vì vậy, đi về phía trước hai bước, tiến đến bên tai tiểu thư, thấp giọng nói: "Tiểu thư của ta à! Ngài sao lại mua hai người trở về? Này nếu như bị vương gia biết, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Hai người bị doạ không nhẹ, Tô Oản Nhan cũng không có tâm tư trêu chọc bọn họ, nhấc chân đi đến chính sảnh, vừa ngồi xuống, Dung ma ma liền ôm tiểu nữ oa tới, lão ma ma muốn nói lại thôi,"Vương phi nương nương..."

Tô Oản Nhan không nói nhiều nữa, nhìn tiểu nữ oa bị Dung ma ma ôm ở trong ngực, mở to con mắt mờ ảo nhìn trái phải, như là nghĩ tới cái gì, nàng nói: "Đúng rồi, tiểu nữ oa có phải còn chưa được đặt tên nhỉ?"

Ba người ở trong đại sảnh nói đùa một hồi lâu, tiểu nữ oa chơi đến mệt mỏi, liền ngọt ngào ngủ trong lồng ngực của Dung ma ma.

Dung ma ma vẫn không yên tâm, nhưng tiểu thư là chủ tử, nàng là nô tỳ, thấy tiểu thư vẫn kiên quyết như thế, nàng cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ đành gật gật đầu,"Vâng, trong lòng vương phi nương nương biết rõ là tốt rồi, biết rõ là tốt rồi!"

Dung ma ma cười nhìn tiểu thư, trong mắt cũng đều là ý cười, tiểu thư ngây thơ hồn nhiên như vậy, quả nhiên nhiều năm trước, các nàng rời khỏi Tô phủ là đúng, tiểu thư rời khỏi Tô phủ, chẳng những thân thể tốt lên, mà ngay cả nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn.

Tiểu nữ oa cứ như có thể nghe hiểu, lộ ra một nụ cười không răng với Tô Oản Nhan, mặt mày cong cong, xinh đẹp lại đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận