Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 300:

Tô Oản Nhan không có thời gian phản ứng Tiểu Ngũ chưa thấy qua việc đời, nàng cả ngày đều đi theo một đám đại lão, thì sao có thể thấy được bộ dáng mang thai của nữ tử nhà khác? Cho dù thật sự gặp qua, phỏng chừng cũng không có mấy người, loại này có thể lấy ra làm kinh nghiệm sao?

"Nương nương, khá hơn chút nào chưa? Uống ngụm nước súc miệng." Tiểu Ngũ rót chén nước tới, thử nhiệt độ nước trà, thấy đã nguội, vội vàng dùng nội lực đun nóng nước đến nhiệt độ có thể uống vào miệng, đút đến bên miệng tiểu vương phi.

Tô Oản Nhan liền cầm tay Tiểu Ngũ súc miệng, lại ghé vào bên cửa sổ một hồi lâu mới bình tĩnh lại, vỗ ngực trở lại giường,"Ta không sao."

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, chờ đến khi lên bờ Tiểu Ngũ sẽ đi tìm đại phu bắt mạch cho nương nương, Liêu đại phu còn được xưng là đại phu tốt nổi tiếng gần xa, kết quả, lúc bắt mạch ngay cả nương nương mang thai mấy tháng cũng không nói được."

Tô Oản Nhan nhíu mày,"Không phải Liêu đại phu kia, là ngươi mời tới chứ?"

"..." Tiểu Ngũ vội vàng che miệng, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn ánh mắt của tiểu vương phi.

Tô Oản Nhan cũng bị chọc tức nở nụ cười,"Ta thật sự rất muốn cảm ngươi thật tốt đó Tiểu Ngũ."

Nếu không do người này, nàng làm sao phải suốt đêm thu dọn đồ đạc chạy trốn?

Dường như nhớ tới cái gì, Tô Oản Nhan hỏi: "Đúng rồi, Hòa bá, Dung ma ma và Thược Dược bọn họ thế nào rồi?"

Tiểu Ngũ xấu hổ cười cười,"Bọn họ sau khi phát hiện ngài rời nhà trốn đi, ầm ĩ muốn đi ra ngoài tìm ngài, tiểu quan kia thiếu chút nữa đã thành công, cũng may sau đó bị ám vệ bắt trở về."

Tiểu Ngũ: "..."

"Bọn họ làm sao vậy?" ba người kia là người mà Tô Oản Nhan mua về, nên nàng tất nhiên phải quan tâm, thấy Tiểu Ngũ muốn nói lại thôi, nàng hỏi.

"Nương nương, người đừng giận, dù sao chủ tử cũng không ở đây, Tiểu Ngũ đi theo người, chúng ta muốn đi đâu thì đi, Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không nói một chữ "Không"."

Tô Oản Nhan nghe ra cất giấu trong lời nói của Tiểu Ngũ, chỉ là cười nhàn nhạt, làm bộ mình không nghe ra nàng đây là đang quẹo vào nói chính mình.

Tiểu Ngũ chột dạ không thôi,"Nương nương, lúc ấy người nôn thành như vậy, Tiểu Ngũ thật sự lo lắng sốt ruột, liền... liền chạy đi mời đại phu đến. Nào ngờ lại chẩn ra chuyện người có hỉ."

Tô Oản Nhan lập tức hăng hái, trong dạ dày cũng không khó chịu nữa, cười nói: "Thật sao? Không nghĩ tới tiểu quan lại thâm tình với ta như vậy!"

Tô Oản Nhan cười nhạo,"Nếu ngươi muốn ngăn, thì cũng phải ngăn được ta mới được."

Tô Oản Nhan: "..."

Tiểu Ngũ lắc đầu,"Nương nương yên tâm, bọn họ đều tốt lắm, chính là ba mỹ nhân ngài mua về..."

Tô Oản Nhan tức giận,"Ta chỉ đồng ý mời ngươi ăn hai cái đùi heo, cũng không đồng ý cái khác, ngươi đừng nhân cơ hội lừa gạt ta."

Thật đúng là, không nói hiện tại tiểu vương phi đã có thai, cần phải cung phụng như tổ tông, thì cho dù là tiểu vương phi trước khi có thai, nàng cũng không dám nghịch ý tiểu vương phi!

Tiểu Ngũ mới mặc kệ tiểu vương phi đồng ý mời nàng ăn cái gì, tóm lại nhất định phải đi theo tiểu vương phi là được.

Tiểu Ngũ cười theo, nói: "Đó là điều tất nhiên, dù sao cũng là người ngài mua về, bọn họ đương nhiên phải coi ngài làm chủ tử, chủ tử ở đâu, bọn họ phải ở đó."

Tiểu Ngũ liếc trộm tiểu vương phi, thấy nàng không tiếp lời, đành phải phát huy bản lĩnh dính người làm nũng,"Ai u, nương nương, ngài cũng không được đuổi ta đi, ngài vừa nói, muốn dẫn ta ăn ngon uống cay, không được đổi ý."

"Ngươi tìm đồ trói hai người kia rồi ném vào một góc đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Tô Oản Nhan ngáp một cái, việc nàng say sóng đã coi thành thói quen, nôn cũng nôn không ra, lúc này cũng không có tinh thần gì, nghiêng người vào giường, nửa nhắm hai mắt.

"Nương nương ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, có Tiểu Ngũ nhìn, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố, cũng tuyệt đối không để cho bọn họ quấy nhiễu giấc mộng của nương nương." Tiểu Ngũ đáp một tiếng, đỡ tiểu vương phi nằm xuống, đắp chăn lên người nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận