Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 331:

Nói xong, khẩu súng của hắn ngắm ngay đám người đối phương mà di động qua lại, nhìn những người kia vừa trốn vừa tránh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nhìn đám người không có cốt khí này, Tiêu Thập nhất không còn hứng thú hù dọa người nữa. Đè súng trên tay Tiêu Thập Tam xuống, nói "Không muốn chết, mau cút đi."

Mọi người vừa nghe, xoay người bỏ chạy liền.

Có hai người vẫn lẫn lộn trong đó, không lộ thanh sắc, nhanh chóng hướng cửa phòng vẫn đang đóng chặt mà đi. Tốc độ phản ứng của ba người Tiểu Ngũ cũng rất nhanh, lập tức xoay người đuổi theo. Nhưng mà vẫn chậm một bước, hai người kia đã mở cửa phòng ra, vọt vào.

Tiểu Ngũ kinh hô, phi đao trong tay bắn ra toàn bộ, ý đồ ngăn cản hai người kia. Súng tiêu âm trong tay Tiêu Thập Nhất và Tiêu Thập Tam cũng bắn ra theo.

Tô Oản Nhan đang chán đến chết ngồi ở bên giường, động tĩnh bên ngoài nàng cũng nghe thấy. Nàng cho rằng trận ám sát này sắp kết thúc, lại nghe được tiếng kinh hô của Tiểu Ngũ liền than thầm một câu "không tốt", liền nhanh chóng phản ứng, lắc mình trốn vào trong không gian.

Có thể ở trong phòng bị của ba người Tiểu Ngũ tìm được cơ hội tập kích, võ công của người kia nhất định không yếu. Nếu nàng còn ngây ngốc đứng tại chỗ chờ, nàng cũng chỉ có thể chờ chết. Bởi vậy, khi hai người kia xông vào, nàng đi trước một bước. Hai người họ nhìn căn phòng trống rỗng, không thấy người liền cho rằng bọn họ bị lừa, vội tránh phi đao liền muốn chạy...

"Muốn chạy?" Ngay lúc hai người né trách truy kích từ phía sau, muốn từ cửa sổ lao ra ngoài, không biết từ nơi nào truyền đến một thanh âm yêu kiểu quát của nữ nhân. Sau đó , hai người cảm thấy sau lưng đau nhức nóng bỏng, dưới chân lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất, vừa lúc bị hai người Tiêu Thập Nhất cùng Tiêu Thập Tam vừa xông vào bắt được.

Thấy nguy cơ đã được giải trừ, những người còn lại trong viện bảy tám phần đều đã chạy trốn, Tiêu Thập Tam áp giải hai người kia đi ra thấy thế, cũng không giận, khóe miệng vẫn ngậm một nụ cười lạnh lẽo như cũ, a! Muốn chạy? Vậy cũng đừng trách bọn họ tàn nhẫn khống chế đám người ở bên ngoài.

Tô Oản Nhan kỳ thật cũng không có gì để phân phó, đối với việc xử lý những chuyện này như thế nào, Tiêu Thập Nhất bọn họ khẳng định so với nàng quen thuộc hơn nhiều, suy nghĩ một chút, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, trước hết như vậy đi, các ngươi tự xem xét mà làm."

Tiêu Thập Nhất gật đầu,"Xin nương nương yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ thẩm vấn thật tốt."

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong sân, Tiêu Thập Nhất vội đóng cửa phòng lại, cung kính đứng ở một bên chờ bước phân phó tiếp theo của tiểu vương phi.

Quả nhiên, hai người kia bị Tiêu Thập Nhất cùng Tiêu Thập Tam đè trên mặt đất không thể động đậy, đau đớn trên lưng càng làm cho bọn họ ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, vết thương ở trên lưng khiến bọn họ ngay cả bị vũ khí làm bị thương cũng không thấy rõ ràng, đã liền bị bắt sống.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, dưới sự kinh sợ vừa rồi, lại còn có người dám ngay ở dưới tầm mắt của bọn họ lẻn vào phòng của tiểu vương phi, nhất định phải làm cho hai người này muốn chết cũng không được.

Tiểu Ngũ vọt tới bên giường, khẩn trương nhìn tiểu vương phi,"Nương nương, người không sao chứ?"

Tiêu Thập Nhất khom người,"Vâng."

"Nếu hai người này có thể thoát khỏi sự truy đuổi của các ngươi, chạy tới phòng của ta, nói vậy cũng không phải là người bình thường, giữ lại thẩm vấn cho tốt đi." Tô Oản Nhan thu hồi súng tiêu âm, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt.

Tô Oản Nhan không chỉ không có việc gì làm, nàng còn có thời gian bày ra tư thế tràn đầy soái khí mà cười nói: "Ta không sao, người có việc là bọn họ."

Hàm của hai người bị bắt đã bị cắt bỏ, nước miếng nhỏ giọt chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Thập Tam giống như kéo chó chết lôi người ra, ném vào trong sân,"Đến đây đi, chúng ta bắt đầu, vừa đúng lúc cũng để mọi người cùng nhau đến xem Ám Các thẩm vấn người không nghe lời là như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận