Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 192:

Quý Tiêu Hàn từ chối cho ý kiến, hắn không có gì gọi là thích hay không thích với hài tử, đời trước trong hậu cung của hắn tuy có mấy cung phi tần, nhưng hắn chưa bao giờ vào hậu cung, dĩ nhiên vẫn không có con nối dõi.

Lúc ấy hắn đăng cơ không bao lâu, tiền triều còn chưa quét sạch tàn dư nghiệt đảng, căn bản không có lòng dạ nào với chuyện hậu cung, còn nữa, khi đó hắn thỉnh thoảng rảnh rỗi, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của tiểu vương phi, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ ôm nuôi một hài tử từ chỗ người Mạnh gia, xem như là bù đắp áy náy của hắn đối với tiểu vương phi.

Sau đó hắn ngoài ý muốn sống lại, gặp lại tiểu vương phi, vốn nghĩ dùng ân cứu mạng kiếp trước của nàng với hắn, chỉ cần nàng vẫn an phận thủ thường như kiếp trước vậy thì hắn sẽ đối xử thật tốt với nàng.

Nhưng nào ai biết được rằng, tiểu vương phi của hắn lại cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn, dĩ nhiên nàng cũng không phải là nàng của đời trước đó.

Hai người đi tới một đường hôm nay, nảy sinh tình cảm với nhau, hắn biết nàng là tiểu vương phi kiếp trước, nhưng cũng không giống tiểu vương phi kiếp trước, tự nhiên cảm giác đối với nàng càng nhiều thêm rất nhiều tình cảm khác trước, đời này hắn nhất định phải đối xử thật tốt với nàng, bảo vệ nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, tuyệt không buông tay.

Tô Oản Nhan không biết Quý Tiêu Hàn ấy thế mà lại che tay cho nàng, trong đầu đã bách chuyển thiên hồi không biết bao nhiêu lần.

"Hài tử này đã được ngươi yêu thích, vậy cứ giữ lại nuôi chơi là được." Quý Tiêu Hàn thấy tiểu vương phi mấy ngày nay thật sự thích hài tử, cũng có tâm giữ lại hài tử này.

Khó có được đồ vật tiểu vương phi yêu thích ngoại trừ yêu tiền, Quý Tiêu Hàn đương nhiên phải thỏa mãn nàng.

Có thể làm cho Tiêu Nhất ổn trọng vui vẻ như vậy, ngoại trừ Quý Tiêu Hàn trung thành và tận tâm trung thành của bọn họ, không thể không nghĩ đến hắn.

Tiểu vương phi một hơi hỏi ra bốn vấn đề, mỗi một vấn đề đều hỏi chuẩn xác đến điểm mấu chốt, Quý Tiêu Hàn kéo tay nàng, đưa nàng đến một bên ghế dựa, để cho tiểu vương phi ngồi ở trên đùi mình, từng vấn đề một, kiên nhẫn trả lời nàng: "Bổn vương không lập tức rời đi, dù sao cũng phải ở lại Tuyền Châu làm bộ, nhưng mười vạn đại quân của bổn vương một năm hai lần sẽ dã ngoại, thừa dịp Quý Việt Trạch không phòng bị, trước tiên mang đi hù dọa hắn. Sau đó, thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, giấu thân vệ quân của bổn vương trong biệt trang hoàng thành."

Tô Oản Nhan quyết định không nói thêm về đề tài này nữa: "Đúng rồi, Tiêu Nhất hắn làm sao vậy? Thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ?"

Thần sắc Tô Oản Nhan trịnh trọng: "Ngươi đây là muốn đi sao? Có nắm chắc không? Ngươi xác định cẩu hoàng đế sẽ để ngươi an toàn tới Tuyền Châu sao? Sẽ không phải là còn có mai phục chờ chúng ta nhảy vào trong đó đấy chứ?"

Tô Oản Nhan: "..."

Chính xác mà nói, là quá vui vẻ, vui vẻ cũng nhanh quá mức.

Tô Oản Nhan dở khóc dở cười: "Tiêu vương gia, ngươi cũng quá bá đạo đấy. Đó là một hài tử, cũng không phải con mèo con chó, còn có thể thích thì nuôi chơi à?"

Tô Oản Nhan nghe vậy, lập tức hiểu ra: "Hư hư thực thực, thật thật giả giả, hư thực không rõ, thật giả khó phân, đến lúc đó lại công kỳ bất ngờ, rồi đến xuất kỳ bất ý, chiêu này, đủ âm hiểm nha!"

Quả nhiên, không thể trông cậy vào một người không có sủng vật yêu thương sẽ hiểu được trái tim nhỏ bé đáng yêu của nàng giờ phút này bị đâm thủng.

Quý Tiêu Hàn không cho là đúng: "Một hài tử mà thôi, còn sợ nuôi không nổi nó à?

Quý Tiêu Hàn cũng không dối gạt, đơn giản nói ra trò khôi hài xảy ra trong hoàng thành với Tô Oản Nhan, sau đó, nam nhân cầm lấy tay tiểu vương phi, giọng điệu dịu dàng: "Oản Nhan, đến lúc đó nếu bổn vương rời khỏi Tuyền Châu, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị sẽ ở lại bảo vệ các nàng..."

Mười vạn người huấn luyện dã ngoại, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, ai cũng sẽ không lần lượt đi đếm xem có bao nhiêu người, đến lúc đó người nhiều ít ra sao, nào có ai biết được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận