Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 170:

Quý Tiêu Hàn ngồi bên cửa sổ xe không động đậy,"Bên cạnh bổn vương, không lưu lại vật vô dụng."

Ngỗng lớn giãy giụa càng lợi hại hơn,"Cạc cạc!"

Tô Oản Nhan làm nũng,"Ai u, lúc nãy không phải ta chỉ nói đùa thôi sao! Ngươi đường đường là Tiêu vương gia, sao có thể so đo với một con ngỗng lớn ngốc nghếch được, tha cho nó đi, nó vẫn còn nhỏ!"

Quý Tiêu Hàn nhìn tiểu vương phi ôm cánh tay mình làm nũng, hạ giọng, hỏi: "Vậy ai là phu quân của ngươi?"

Tô Oản Nhan "Xì" một tiếng bật cười,"Được rồi! Được rồi! Là ngươi, là ngươi, ngươi mới là phu quân của Tiêu vương phi, đừng ghen."

Quý Tiêu Hàn hừ một tiếng không nhẹ không nặng, cực kỳ ngạo kiều, thiếu chút nữa chọc cười Tô Oản Nhan, nam nhân dường như rất để ý chuyện này, sau khi liên tục xác nhận với Tô Oản Nhan, lại nhận được chứng thực cuối cùng của nàng, mới phất phất tay, ý bảo Hòa bá thả con ngỗng trắng vô tội kia ra.

Ngỗng trắng tránh được một kiếp, rụt đầu ngay cả kêu cũng không dám kêu, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mạng ngỗng khó giữ được!

Đoạn nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh, tốc độ đi của bọn họ rất nhanh, đến chạng vạng tối, lúc vượt qua đội ngũ lưu đày, vừa vặn là thời gian dùng bữa tối, đội ngũ lưu đày dừng ở một chỗ đất trống trên quan đạo, an tĩnh ăn bánh bao khô cứng, bầu không khí rất áp lực.

"Mấy ngày hôm trước lúc chúng ta gặp phải một nhóm lưu dân kia, bản vương liền phái người đi xem xét, phía trước chúng ta là trấn Phú Xuyên, không muốn tiếp nhận lưu dân từ phương bắc đến, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng lưu dân không có chỗ ở cố định, thời gian lâu, xuất hiện bạo động chỉ là chuyện sớm muộn." Quý Tiêu Hàn đơn giản kể lại mọi chuyện cho tiểu vương phi.

Tô Oản Nhan nghe vậy, liền nghĩ không thông,"Những quan phủ kia cũng mặc kệ bọn họ sao? Hàng năm các nơi đều sẽ xuất hiện tình huống thiên tai hiểm hoạ, an trí lưu dân hẳn đã sớm có kế hoạch chứi?"

Hai người bọn họ vẫn luôn đợi ở trong xe ngựa, Tô Oản Nhan cũng không thấy đám Tiêu Nhất báo cáo tình huống, sao nam nhân này lại biết?

Kiếp này làm lại, hắn đã an bài tất cả cửa hàng của hắn tại trấn Phú Xuyên, toàn bộ đều phải cứu trợ thiên tai, tin tức quan viên trấn Phú Xuyên vứt bỏ lưu dân, cũng là bọn họ truyền ra.

Quý Tiêu Hàn buông sách trong tay xuống, ngồi thẳng người, theo hướng ngón tay Tiểu vương phi nhìn thoáng qua,"Hẳn là thành trấn phía trước có lưu dân bạo động, quan viên địa phương hạ lệnh phong tỏa cửa thành, có lẽ đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ đêm bên ngoài."

Lưu dân bạo động cũng không phải là việc nhỏ, một khi địa phương nào có xuất hiện bạo động, tất nhiên quan phủ sẽ điều động người mạnh mẽ trấn áp, mà những lưu dân kia mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng đều rơi vào kết cục không tốt.

Tô Oản Nhan ghé vào cửa sổ xe nhìn, nhìn một vòng, nhận thấy bầu không khí không thích hợp, quay đầu nói với Quý Tiêu Hàn,"Có phải phía trước đã xảy ra chuyện gì không?"

"Theo bổn vương biết, bắt đầu từ năm trước, kế hoạch an trí lưu dân, đã không hề báo lên triều đình, quan nha các nơi đều theo nhu cầu mà giải quyết. Mười vạn đại quan của bổn vương, có rất nhiều người đều là bởi vì quê hương gặp nạn, vì có thể có miếng cơm ăn, có thể cầm quân lương nuôi sống người nhà mà không thể không đầu quân." Lúc Quý Tiêu Hàn nói những lời này, biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng Tô Oản Nhan lại có thể cảm nhận được nam nhân đang vô cùng tiếc hận.

Tô Oản Nhan cả kinh,"Lưu dân bạo động? Chuyện lúc nào? Sao ngươi biết?"

Ở trong xe ngựa nằm đến bây giờ, Tô Oản Nhan vốn định xuống xe đi bộ hoạt động gân cốt, nhưng nhìn tình huống bây giờ, nàng cũng không còn tâm tư xuống xe.

Kỳ thật từ lúc nhóm ám vệ đi điều tra, Quý Tiêu Hàn cũng đã sớm biết được, dựa theo thời gian đời trước, không tới vài ngày sau khi tiểu vương phi chết, đội ngũ lưu đày của bọn họ liền gặp phải rất nhiều lưu dân cướp giết, nếu không do người phủ Tiêu vương đã đến đông đủ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể an toàn thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận