Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 71:

Nhìn thấy đám sai dịch đều đã một trận nóng mắt, con đường lưu đày của người khác, mỗi người đều là xanh xao vàng vọt.

Mà con đường lưu đày của Tiêu vương phủ, người người ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Nếu không phải vịt quay gà xông khói đều nguội lạnh, mùi thơm không bay ra được bao xa, chỉ sợ đám lưu dân đang như hổ rình mồi với bọn họ kia, sẽ nhịn không được mà đã xông lên.

Người của Tiêu vương phủ hoàn toàn mặc kệ người khác ghen tị như thế nào, bọn họ ăn uống no đủ xong đều tự trở về cương vị của mình, nhóm hộ vệ chia thành những hướng bất đồng, vây quanh xe ngựa của phhu thê Tiêu vương cùng xe ngựa của Dung ma ma ở giữa, làm bộ bày ra dáng vẻ nhàn nhã đi vào giấc ngủ, nhưng kì thực đang tùy thời đề phòng.

Bọn họ biết, bởi vì sự thất trách trong địa lao huyện nha ở thành trì trước đó, các hộ vệ phụ trách bảo vệ Vương gia và Tiểu Vương phi, tự phát âm thầm chia làm ba tổ, ban đêm thay phiên gác đêm, cần phải bảo đảm cho hai vị chủ tử có thể bình yên vượt qua đêm nay.

Ban đêm nhóm sai dịch cũng là thay phiên phụ trách gác đêm, dù sao cũng ngủ đêm ở ngoài dã ngoại, tình huống đột phát gì cũng có thể phát sinh, tuy rằng bọn họ quả thật không thèm để ý sống chết của phạm nhân lưu đày, nhưng cũng không thể để cho bọn họ chết ở trong tay người khác, đến lúc đó cũng không tiện ăn nói với cấp trên.

"Lão đại, ngươi nói xem đêm nay liệu có trôi qua bình yên hay không? Chỉ với những lưu dân kia? Cho dù dám tới cướp đồ, bọn họ cũng không dám xằng bậy." Hai sai dịch được an bài cùng với lão đại sai dịch thủ đêm nay, hai người bọn họ nhìn đám lưu dân trốn ở ngoài rừng cây căn bản không có bất kỳ sức chiến đấu, sai dịch Giáp cực khỳ khinh thường.

Sai dịch Ất phụ họa: "Đúng vậy, thân hình gầy gò của bọn họ cũng không chịu nổi một cước của ta."

Thúc Minh Viễn nhìn về phía người của Tiêu vương phủ đang nghỉ ngơi, nhìn kỹ trận tuyến gác đêm của hộ vệ, lắc đầu, hạ giọng nói với hai tiểu sai dịch: "Chỉ sợ - - người của Tiêu vương gia, sẽ không dễ dàng ra tay."

"Các ngươi a! Cũng đừng xem thường đám người này, nếu những người này thật sự đói đến phát điên, chuyện gì cũng làm được. Thấy gã cầm đầu không, từ sau khi đội ngũ chúng ta dừng lại, người nọ vẫn luôn âm thầm quan sát, các ngươi nhìn đi, nhất định là do mùi thỏ nướng lúc trước của đám ngươi Lưu Hoành Tài, khiến bọn họ ngửi tới động tâm."

Sai dịch Giáp nghe vậy, mở to mắt, nói: "Đám người này cầm tinh con chó sao? mũi linh như vậy?"

Hai tên tiểu sai dịch nhìn nhau, lập tức liền trở nên thận trọng, người của Tiêu vương phủ không ra tay, đêm nay nếu có lưu dân đến cướp đồ, bọn họ phải dùng vũ lực trấn áp.

Này hai tiểu sai dịch lần đầu tiên nhận nhiệm vụ áp giải phạm nhân lưu đày, còn chưa hiểu dạng người nào trên đường lưu đày, mới là nguy hiểm nhất.

Sai dịch Ất cũng khẩn trương theo,"Không thể nào? Đám người này chẳng lẽ thật sự dám cướp? Người của Tiêu vương phủ vẫn còn ở đây!"

Cũng không phải muốn khinh thường bọn họ, nhưng lấy sức của bọn họ, đừng nói đám lưu dân này, dù lại có trên dưới một trăm người, không phải vẫn có thể đánh một trận như thường sao?

Trong địa lao đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết, nhưng hắn biết, trong thoáng cái huyện nha thiếu đi rất nhiều người, về phần những người này là ai, như thế nào biến mất chỉ qua một đêm, hắn cùng lắm chỉ là một quan sai dịch áp giải phạm nhân lưu đày, những chuyện không nên biết, tất nhiên cái gì cũng không biết.

Lão đại sai dịch họ Thúc tên Minh Viễn, huynh đệ của hắn gọi Thúc Minh Chinh, phụ thân còn chưa qua đời, hy vọng hai huynh đệ bọn họ có thể tòng quân làm rạng rỡ tổ tông, mời cho hai huynh đệ bọn họ võ sư chuyên nghiệp dạy võ nghệ, nhưng trời không chiều lòng người, sau khi phụ thân qua đời, trong nhà phải dựa vào huynh trưởng hắn chống đỡ, hắn đưa đệ đệ tới quân doanh, còn mình thì xin vào làm quan gia sai dịch có bổng lộc hậu hĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận