Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 59:

Nửa canh giờ sau, kiều tiểu thư và các phu nhân ngày thường được nuôi trong khuê phòng phủ đệ, rốt cục có người bởi vì đi không nổi, tâm tình không nén được.

"Ta không đi nữa, đều đã đi lâu như vậy rồi, còn muốn để cho người khác sống hay không, dù sao cũng phải để cho mọi người nghỉ ngơi uống nước miếng chứ?"

"Đúng vậy, chúng ta đi không nổi nữa."

Cách đối phó với loại chơi xấu khóc lóc om sòm này, chính là giơ cao roi, hung hăng quất xuống một roi, roi nằm trong tay sai dịch áp giải phạm nhân lưu đày, đều là loại có gai móc ngược ngâm nước muối hoặc là nước ớt, đánh vào trên thân người, da tróc thịt bong đổ máu đều là chuyện bình thường.

"A... các ngươi sẽ bắt nạt kẻ yếu..." Nữ nhân vừa mới vênh váo tự đắc, bị một roi này đánh xuống, đau đến lăn lộn trên đất, y phục sau lưng xé rách, một vệt máu dài, sợ tới mức những người khác thét chói tai trốn chung quanh, không dám nhiều lời nữa.

Tô Oản Nhan nghe thấy âm thanh ồn ào, tò mò vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thấy roi trong tay đám sai dịch, lại nghe mấy phụ nhân kia la hét, ánh mắt không khỏi tối sầm.

Trong sách từng viết nhóm người đồng hành cùng Tiêu vương phủ trên con đường lưu đày chính là hai nhà tội thần tham ô, một nhà họ Lưu, một nhà họ Thẩm, dọc theo đường đi hai nhà này cũng gây sự không ít lần với Quý Tiêu Hàn cùng nguyên chủ.

Đặc biệt là một nhà họ Thẩm kia, vì lấy công chuộc tội, bí mật nhận lấy ý chỉ của cẩu hoàng đế, âm mưu ám sát Quý Tiêu Hàn trên đường lưu đày. Bởi vì không ai nghĩ đến đều là phạm nhân lưu đày, còn có người sẽ cầm ý chỉ của Hoàng đế.

Dám gây bất lợi cho chủ tử và tiểu vương phi?

Hừ! Đừng nói người nọ chỉ là thư sinh văn nhược, dù là sát thủ chuyên nghiệp, bọn hộ cũng sẽ không để cho hắn có chút cơ hội tới gần chủ tử.

Tô Oản Nhan vẫy tay gọi Tiểu Ngũ, nhỏ giọng ghé vào tai nàng nói vài câu. Đã biết người này chính là tai họa ngầm không thể khống chế trên cong đường này, vì an toàn của nàng cùng Quý Tiêu Hàn, người này, chỉ sợ không thể giữ lại.

Tiểu Ngũ tìm một cơ hội, nói tin tức mà Tô Oản Nhan có được cho Hòa bá cùng các hộ vệ khác, mọi người vừa nghe, còn có chuyện này? Cẩu hoàng đế chẳng những an bài sát thủ mai phục dọc đường, còn bố trí gian tế trong đội ngũ lưu đày.

Cũng vào lần đó, nguyên chủ vì cứu Quý Tiêu Hàn mà chết.

Tiểu Ngũ đầu tiên là sửng sốt, nghe đến cuối cùng, sắc mặt đều thay đổi, nàng gật gật đầu,"Xin Vương phi nương nương yên tâm, Tiểu Ngũ nhất định làm tốt."

Trong sách nguyên chủ là người có tính tình mềm hòa, nàng ngày đêm chiếu cố cho Quý Tiêu Hàn đang hôn mê nên không để ý, dọc theo đường đi, thân thể đều vô khó chịu, vì không để cho những người đang cố ý tìm bọn họ gây sự kia trì hoãn lộ trình, lại còn thường xuyên cứu tế bọn họ.

Phương thuốc giải độc cho chủ tử còn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo, trong khoảng thời gian này chủ tử chỉ có thể nằm trong xe ngựa toàn bộ quá trình, bên người lại chỉ có một mình tiểu vương phi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khó bảo đảm chủ tử sẽ không vì bảo vệ tiểu vương phi nhu nhược, bất đắc dĩ phải sớm vận dụng tới nội lực.

Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong sách, nàng hận không thể trực tiếp xách súng ra, bắn chết người Thẩm gia đã hại nguyên chủ chết nơi đất khách.

Nhưng ý tốt của nguyên chủ vẫn không đổi lấy được sự biết ơn của người khác, dọc theo đường đi bọn họ bị cẩu hoàng đế phái người ám sát vô số lần, người có thể dùng bên cạnh Quý Tiêu Hàn càng ngày càng ít, một lần ngẫu nhiên gặp lưu dân cướp bóc, nam nhân họ Thẩm kia thừa dịp trong lúc hoảng loạn, đâm bị thương ngựa của Quý Tiêu Hàn cùng nguyên chủ, ngựa chấn kinh phát điên, chở nguyên chủ cùng Quý Tiêu Hàn đang hôn mê một đường chạy như điên, cuối cùng rời xa đám người, bị sát thủ một đường theo đuôi tới chặn ở trước rừng cây nhỏ.

Quả thực muốn chết!

Vì sự an toàn của chủ tử và tiểu vương phi, người này - - phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận