Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 7:

Hai mươi rương thỏi vàng, bốn mươi rương thỏi bạc, trân châu mã não mỗi thùng mười rương, vàng bạc trang sức mỗi thùng mười rương, tranh chữ đồ cổ mỗi thùng mười rương, còn có các loại đồ trang trí khảm vàng, khảm bạc, khảm trân châu mỗi loại mười rương, một trăm lượng đến một ngàn lượng ngân phiếu mỗi loại mười hộp, một vạn lượng ngân phiếu cũng có hai rương lớn...

Hừ! Đừng nhìn tên Tô Hoành An này ngày thường ra vẻ quân tử đạo mạo, sau lưng lại cướp đoạt nhiều mồ hôi nước mắt như vậy.

Hiện giờ nàng cũng được coi là con dân Đại Chu quốc, nàng lấy đống này đi tiêu pha, cũng coi như lấy của dân, dùng cho dân đi?

Vậy còn có cái gì để mà do dự, Tô Oản Nhan phất tay mấy cái, những chiếc rương xếp ngay ngắn trong nháy mắt bị thu hết vào không gian, ngay cả cái bàn dùng để đặt hộp ngân phiếu, đều bị Tô Oản Nhan thu vào cùng.

Tô Oản Nhan từ một người vừa nghèo vừa nhu nhược, một đêm liền phất lền, chỉ cần lại có thêm mấy cái ám phòng như của Tô Hoành An, liền có thể thực hiện.

Nếu đã đến đây rồi, vậy cũng không thể bỏ qua khố phòng của Tô phủ, Tô Oản Nhan cũng tiện đường đi xung quanh, nghiêng người quan sát địa hình, nhìn xem có thứ gì tốt, chờ tới trước buổi tối nàng xuất giá, nàng liền ôm đi hết tất cả.

Tiếp theo, Tô Oản Nhan lại quẹo đến khuê phòng của Tô Dung Yên, nguyên chủ không được sủng ái, ăn mặc vốn của đích nữ, đều bị nữ nhân ác độc Kỷ thị này tiêu dùng toàn bộ trên người nữ nhi của nàng ta.

Tô Oản Nhan liền tính là trút giận cho nguyên chủ, cũng sẽ không buông tha Tô Dung Yên.

Vì thế, Tô Oản Nhan lặng lẽ đi một vòng trong khuê phòng Tô Dung Yên, chẳng những lấy đi tất cả châu thoa trang sức của Tô Dung Yên, thậm chí ngay cả những y phục mới kia cũng không để lại một bộ.

Tô Dung Yên thích nhất là mặc xiêm y mới rồi đến tiểu viện của nguyên chủ diễu võ dương oai.

Hừ! Nguyên chủ đích nữ này đều chỉ mặc y phục cũ, ngươi thân là một thứ nữ thiếp thất, cũng không biết xấu hổ mà mặc quần áo mới xuất môn?

Cuối cùng, Tô Oản Nhan lại đi vào phòng Kỷ thị, Tô Hoành An vừa mới trở về không bao lâu, Kỷ thị còn đang nói chuyện với Tô Hoành An.

Tô Oản Nhan ghé vào cửa sổ nghe một lát, không nghe được chuyện có ý nghĩa gì, cũng lười lãng phí thêm thời gian, trực tiếp lấy ra một cây mê hương từ trong không gian, đốt lên rồi nhét vào.

Không đến nửa chén trà, bên trong đã yên tĩnh không tiếng động.

Hắc hắc! Mê hương tác dụng mạnh này chính là thần khí gian lận của đặc công Mị Ảnh mỗi lúc làm nhiệm vụ ở kiếp trước.

Tô Oản Nhan nghênh ngang đẩy cửa sổ đi vào, chỉ thấy Tô Hoành An nửa dựa vào giường, Kỷ thị mặc một cái yếm đỏ, dựa vào trong ngực Tô Hoành An...

Chậc chậc chậc!

Thật đúng là cay mắt a!

Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn lẳng lơ như vậy, thì ra người cổ đại cũng biết chơi như vậy.

Vì tiết kiệm thời gian, Tô Oản Nhan lấy ra máy dò kim loại từ trong không gian, bắt đầu càn quét trong phòng.

Nào biết còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận