Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 341:

Đúng rồi! Đây mới là thủ đoạn chết không hối cải mà một người phản bội nên có!

Quý Tiêu Hàn đối xử với thủ hạ tốt thế nào? Thông qua khoảng thời gian mà Tô Oản Nhan tiếp xúc này cũng có thể nhìn ra được bảy tám phần, một người có thể phản bội một chủ tử tốt như vậy, chăng lẽ bởi vì xảy ra một chút ngoài ý muốn mà từ bỏ kế hoạch, ngược lại nhận phạt ngay tại chỗ sao?

Đừng ngây thơ nữa được không? Đương nhiên là không thể!

Bởi vì Tiêu Tứ biết, từ khi hắn bước ra một bước kia, hắn nhất định không thể quay đầu lại, quay đầu chính là một con đường chết, cho dù Quý Tiêu Hàn có tốt đến đâu thì hắn cũng không có khả năng để lại bên cạnh một người đã từng phản bội hắn.

Hơn nữa, một nam nhân nham hiểm như Quý Tiêu Hàn, sao có thể cho phép lẻ phản bội hắn người còn sống? Rơi vào trong tay Quý Tiêu Hàn, Tiêu Tứ chỉ sợ muốn chết cũng khó.

Cho nên, cho dù phát sinh bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn trong lúc bắt nàng đi, Tiêu Tứ chỉ có một đường ra duy nhất: Chỉ cho phép thành công, không thể thất bại.

Hiện tại nàng chưa chết, người còn đang êm đẹp đứng ở chỗ này, Tiêu Tứ tất nhiên không có khả năng nương tay lại, hạ thủ lưu tình thì càng không thực tế.

Vốn dĩ nàng ngoan ngoãn bó tay chịu trói, muốn đi theo Tiêu Tứ xem, kẻ có thể ở sau lưng xúi giục hắn phản bội Quý Tiêu Hàn, rốt cuộc là nữ nhân thế nào?

Tiểu Ngũ bảo vệ ở bên người tiểu vương phi, Tiêu Thập Nhất chuyển động kiếm trong tay đâm về phía Tiêu Tứ, nhưng kiếm của hắn còn chưa kịp đâm trúng Tiêu Tứ, Tiêu Tứ đã ở trước mắt hắn đã thẳng tắp ngã về phía sau.

Đáng tiếc, Tiêu Tứ cũng không có cơ hội biết nữa.

Mà, viên đạn Tô Oản Nhan bắn ra, lại chính xác gim vào vị trí trái tim Tiêu Tứ, thân thể của hắn vẫn đứng thẳng, nhưng chỗ áo đen trước ngực đã thấm ướt một mảnh.

"Sao có thể?" Tiêu Tứ không thể tin mà gắt gao nhìn chằm chằm Tô Oản Nhan, như thế nào cũng nghĩ không ra, một tiểu vương phi hay nũng nịu, rốt cuộc đã học được năng lực giết người ở chỗ nào?

Dao găm bắn về phía Tô Oản Nhan bị trường kiếm Tiêu Thập vung lên ngăn cản, lệch khỏi quỹ đạo, bắn trúng tảng đá bên cạnh tiểu vương phi, bật ra, rơi xuống đất.

"Để Ám Các truyền tin tức Tiêu Tứ đã chết ra ngoài, nữ nhân trốn ở sau lưng hắn nếu biết Tiêu Tứ đã chết, rất nhanh sẽ lộ đuôi." Tô Oản Nhan cũng không kiêng dè, lấy ra súng lục giảm thanh ở trước mặt hai người bọn họ phân phó.

Thế nhưng, hiện tại xem ra không cần thiết nữa, Tiêu Tứ dám giết nàng, vậy Tiêu Tứ này, phải chết!

Tiêu Tứ đứng đầu Ám Vệ doanh, cứ như vậy mà bị tiểu vương phi giải quyết!?

Âm thanh dao găm rơi xuống đất, cho thấy cơ hội Tiêu Tứ giết nàng lại thất bại thêm một lần nữa.

Tô Oản Nhan gần như ra tay cùng một lúc với Tiêu Tứ, súng lục giảm thanh giấu ở trong ống tay áo đồng thời bóp cò ra khi dao hăm phi tới, tốc độ mở súng lục quá nhanh, thế cho nên Tiểu Ngũ cùng Tiêu Thập Nhất đều không chú ý tới.

Nếu không phải động tác của Tiêu Thập Nhất chưa đủ nhanh, lúc này kiếm của hắn có lẽ đã đâm vào trái tim của hắn ta, ngay cả cơ hội nói một câu cuối cùng cũng không có.

Nói xong, từ trong ngực móc ra một quả đạn tín hiệu, bắn lên bầu trời, khói thuốc màu tím tản ra, đây là phương thức liên lạc khẩn cấp của Ám Các.

Đó là bị máu tươi nhuộm ướt.

Bây giờ bọn họ đang ở dưới vách núi, chờ người của Ám Các chạy tới, chỉ cần một canh giờ.

Tiểu Ngũ và Tiêu Thập Nhất đều giật mình sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này Tiêu Thập Nhất mới tỉnh táo lại, vội cung kính nói: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."

Tiểu Ngũ đi qua, tránh bàn tay nắm súng lục giảm thanh của tiểu vương phi, đỡ lấy thân thể của nàng: "Nương nương, người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Liên tiếp trải qua nguy cơ sinh tử không ngừng, Tiểu Ngũ sợ thân thể của tiểu vương phi không chịu nổi.

Nàng lấy ra một cái túi giấy dầu từ trong bao quần áo phía sau, mở ra, bên trong chứa mấy cái bánh hạt dẻ, lại lấy ra thêm một cái túi nước, trong túi nước rót sữa dê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận