Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 194:

Quý Tiêu Hàn nhìn tiểu vương phi sau khi ngủ ngoan ngoãn tùy ý mình bài trí, trong mắt chứa đầy tình ý, hắn cầm lấy cánh tay đầy dấu vết xanh tím của tiểu vương phi, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay của nàng, hắn không rõ tiểu vương phi làm sao biến ra những thứ kia, mỗi lần phát hiện nàng làm ra những cử chỉ kinh người, hắn đều sẽ bất động thanh sắc quan sát trạng thái thân thể của nàng, để tránh việc sử dụng nhiều lần sẽ làm thương tổn thân thể nàng.

Nếu những bản lĩnh đó có hại cho thân thể của nàng, mặc kệ hắn có hiếu kỳ và động tâm như thế nào, cũng sẽ không để cho nàng sử dụng nữa.

Cũng may mắn, thông qua vài lần hắn quan sát, phát hiện thân thể tiểu vương phi một chút cũng không bị ảnh hưởng, hắn mới dung túng nàng làm ầm ĩ.

Lần này còn nói muốn xuất ra cho hắn vũ khí lợi hại hơn cả súng tiêu âm, vừa rồi hắn sợ tiểu vương phi nói đến chỗ kích động sẽ trực tiếp không quan tâm lấy ra, tửu lâu Minh Nguyệt này tuy rằng khắp nơi đều là người của hắn, nhưng tùy hứng lấy ra như vậy, cho dù hắn nghĩ ra lý do thích hợp hơn nữa, cũng không ai tin.

Lúc này giày vò người tới mệt mỏi, ôm tiểu vương phi mềm mại, Quý Tiêu Hàn thở dài một tiếng, chờ sáng mai hắn đưa tiểu vương phi đi biệt trang ở chỗ này của mình dạo chơi đã, nơi đó là nơi an tĩnh, ngày thường cũng ít có người tới, có thể để cho nàng tùy ý giày vò.

Nghĩ kỹ chuyện ngày mai, Quý Tiêu Hàn lúc này mới tắt ánh nến an tâm đi ngủ.

Tiểu Ngũ gác đêm bên ngoài, nghe được trong phòng chủ tử không có động tĩnh, nến cũng đã tắt, vội vàng đi theo Tiêu Thập Lục phía sau như con sâu bọ: "Được rồi, được rồi, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi, tiểu vương phi thương cảm chúng ta, để cho chúng ta cũng có thể có một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, ngươi còn không biết trân quý thật tốt."

Ám vệ không có thời gian nghỉ ngơi và ăn cơm, toàn bộ quá trình đều ẩn trong các loại chỗ tối không bị người phát hiện, có đôi khi bọn họ thậm chí chỉ dựa vào một sợi dây thừng treo trên không trung, coi như là chỗ ngủ thoải mái nhất của bọn họ.

Hai người Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đang ngồi ở bên cửa sổ của đại sảnh tửu lâu, sau khi nghe hai người nói chuyện, bọn họ không khỏi tức giận đến bật cười, Tiêu Nhị nói với Tiêu Nhất: "Ngươi nhìn xem, nhìn xem, quen không có giới hạn rồi."

Hai người bọn họ yêu đương vụng trộm hẹn hò cũng còn biết tránh người, nào giống hai tên kia, trắng trợn, sợ người khác không nhìn ra, đến lúc đó lỡ chẳng may chuyện này truyền tới tai chủ tử, Tiêu Nhất không biết có nên xử lý bọn họ hay là không?

Đêm nay Tiểu Ngũ phụ trách gác đêm, dĩ nhiên không có khả năng chạy đi tìm nơi ngủ, chỉ có thể dùng cách thức như vậy thỏa mãn một chút đáng thương của Tiêu Thập Lục.

Tiêu Nhị: "..."

Một đại nam nhân, không biết xấu hổ mang một khuôn mặt hàm hậu ở chỗ này làm nũng ư?

Tiêu Thập Lục nghe được lời này, lập tức vui mừng hớn hở: "Được!"

Tiêu Thập Lục thật vất vả mới bắt được thời gian ở một mình với tức phụ mình, làm sao chịu trở về khuê phòng một mình: "Tức phụ, vậy ngươi không ở bên ta sao?"

Tiêu Nhất tựa hồ biết được Tiêu Nhị đang suy nghĩ gì, khoác tay lên vai hắn, nắm vành tai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp,"Được rồi, chuyện này ngươi không cần quan tâm, có ta nhìn đây! Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng chủ tử của chúng ta không biết gì sao?"

Tiểu Ngũ nhìn dáng vẻ trông mong của Tiêu Thập Lục, muốn động thủ đánh người, giơ lên rồi lại buông xuống, nghĩ đến cơ hội nhàn nhã như vậy, xác thực không nhiều lắm, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy ngươi đi tới phòng bếp lấy chút đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Tiểu Ngũ: "..."

Tiêu Nhất quay đầu, nắm lấy bả vai Tiêu Nhị,"Được rồi, được rồi, hai chúng ta trốn ở chỗ này yêu đương vụng trộm hẹn hò, chẳng lẽ còn có thể chia rẽ bọn họ hay sao?"

Tiêu Nhị hơi mở to hai mắt, tim đập thình thịch, thanh âm cũng bị dọa trở nên chói tai,"Ngươi có ý gì? Chủ tử đã biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận