Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 276:

Bọn họ đến bây giờ cũng không biết Tiêu vương phi mua bọn họ về là có ý gì, nhưng nghe ý vừa rồi của Tiêu vương phi, là về sau còn cho phép bọn họ ra ngoài? Cho phép ra khỏi nhà nghĩa là sao? Là trả lại tự do ra vào cho bọn họ, hay là sau này phải giúp đỡ Tiêu vương phi lôi kéo những quyền quý Tuyền Châu kia?

"Ai! Các ngươi nói, vương phi nương nương thật sự để chúng ta lại như vậy à? Đến bây giờ ta vẫn không quá tin tưởng, chúng ta cứ dễ dàng như vậy trèo tới cành cao của phủ Tiêu vương." Tiểu Mẫu Đơn xem như là người có lá gan lớn nhất trong ba người, thấy mấy hộ vệ trông chừng bọn họ, cũng không chú ý tới bọn họ, lập tức lặng lẽ cùng hai người khác nói nhỏ.

Tiểu quan ngó ngó phương hướng các hộ vệ, đè nén thanh âm nói: "Chúng ta có thể được vương phi nương nương nhìn trúng, tất nhiên là trên người chúng ta có chỗ nào vừa mắt nương nương, nhưng chắc chắn không phải lúc chúng ta ganh đua ở Thiên Hương lâu, cho nên, ta cảm thấy, ba người chúng ta ở chỗ này cần phải thật hòa thuận, chớ chọc nương nương không vui, mới có thể bảo đảm sinh hoạt của chúng ta sau này không có lo lắng gì. Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Ám vệ ẩn trong bóng tối nghe xong, không khỏi gật gật đầu, là một người rất rõ ràng, không có nghĩ cách để lọt vào mắt của chủ tử và tiểu vương phi.

Hải Đường nghe vậy, trong mắt hiện lên vài phần lạnh nhạt, nhưng trên mặt nàng vẫn cười dịu dàng,"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ba người chúng ta nên đoàn kết lại, dù sao chúng ta đều là từ Thiên Hương lâu đi ra, lại cùng nhau vào phủ Tiêu vương, về sau chính là tỷ muội tốt cùng chung hoạn nạn."

Tiểu Mẫu Đơn thấy Hải Đường cũng tỏ thái độ, không cam lòng rớt lại phía sau,"Được, vậy sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."

Ba người ngoài mặt xem như đạt thành ý kiến thống nhất, trong lòng nghĩ như thế nào, thì ai mà biết được.

Nhưng bọn họ ai cũng không biết, vào một ngày không xa, bọn họ sẽ bị hành vi lớn mật của Tiêu vương phi doạ đến thiếu chút nữa hồn về quy thiên, còn có thêm nhận thức mới về trái ôm phải ấp của nàng.

Tô Oản Nhan tay mắt lanh lẹ túm lấy người, không để cho tiểu nha đầu quỳ xuống, thấy nàng bị dọa thành như vậy, thật sự không đành lòng trêu chọc nàng,"Được rồi, được rồi, tiểu thư ta là người lật lọng sao? Ban ngày đã đồng ý với Cao Hổ, buổi tối sao có thể đổi ý được? Không trách ngươi, ngươi đứng thẳng người, trả lời thật tốt."

Thược Dược xấu hổ gật đầu,"Vâng, tiểu thư. Đêm đó ta được Cao đại ca cõng qua sông, còn chưa kịp lên bờ đã nhìn thấy tiểu thư và vương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta vừa vội vừa hoảng nhưng không có cách gì, ta sốt ruột đến khóc, là Cao đại ca đêm đó vẫn luôn ở cùng ta, sau đó, ta liền... Ta liền..."

Bịch - -

Thấy Thược Dược có vẻ hoảng hốt, Tô Oản Nhan đành phải cắt đứt lời của nàng,"Dừng! Dừng lại! Ngươi đừng nóng vội, ngươi nói từ từ là được."

Ánh mắt Thược Dược vừa thẹn vừa lóe,"Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy làm gì?"

Thược Dược chỉ cảm thấy hơi nóng xông thẳng vào đầu, cho rằng tiểu thư đang tức giận, vừa vội vừa xấu hổ, liền quỳ xuống,"Tiểu thư, nô tỳ sai rồi..."

——

Thược Dược lúc này mới đáp một tiếng, nửa khom người, nhỏ giọng đáp lời,"Hồi tiểu thư, kỳ thật nô tỳ cũng không biết nên nói từ đâu, có một lần chúng ta qua sông, nô tỳ và Dung ma ma không biết bơi, các hộ vệ đại ca liền có lòng tốt cõng chúng ta qua sông, Người Cao đại ca lúc ấy cõng chính là nô tỳ..."

Tô Oản Nhan cười khẽ, vươn ra một ngón tay, phóng đãng mà nâng cằm tiểu nha đầu, tới gần, nói: "Thược Dược à, tiểu thư ta không nghĩ tới, ngươi nhanh như vậy đã tìm được cho mình một lang quân như ý, như thế nào? Muốn gạt tiểu thư đến khi nào? Còn không mau mau khai thật ra?"

Dùng xong bữa tối, Tô Oản Nhan bảo Dung ma ma và Tiểu Ngũ đi ra, chỉ lôi kéo mỗi Thược Dược ở bên cạnh hầu hạ, thừa dịp bốn bề không có người, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu, nhìn Thược Dược đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận