Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 387:

Một thời gian sau đó, nàng liền cảm thấy tất cả những người bên cạnh nàng đều đang nhìn nàng chằm chằm, cả ngày lải nha lải nhải, ngay cả Long Thanh vẫn luôn yêu thương nàng, cũng cảm thấy nàng ra vẻ, trở nên phiền phức, lúc đầu hắn còn có thể an ủi nàng, còn có thể trở về dùng bữa cùng nàng, dỗ nàng ngủ, nhưng sau đó, Long Thanh bắt đầu ngày không tìm thấy người, đêm không về ngủ.

Tô Dung Yên đã sợ hãi còn phải lo lắng Long Thanh có ghét bỏ mình hay không, trải qua tuần hoàn ác tính như thế, rốt cục, Tô Dung Yên ngã bệnh.

Triền miên trên giường bệnh mấy tháng, Long Thanh dẫn một nữ nhân càng thêm xinh đẹp rực rỡ vào cửa, Tô Dung Yên trước kia được Tô Hoành An bồi dưỡng như thái tử phi , gả thấp cho Long Thanh, vốn là nam nhân này trèo cao cưới mình, hiện tại lại muốn nàng chung chồng với một con hát, thế này nàng làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Dưới cơn tức giận công tâm, không tới một năm nàng đã tự giày vò mình thảm thương, sau khi hương tiêu ngọc vẫn cũng chỉ đổi lấy được vài câu chuyện phiếm bâng quơ khi trà dư tửu hậu.

Ngược lại Thược Dược trung thành hộ chủ, vào lúc Tô Oản Nhan sắp lâm bồn nàng mới biết tin mình cũng mang thai, song hỷ lâm môn, vận may tới liên tục, ngay cả Quý Tiêu Hàn cũng ban thưởng thêm một phen.

Chuyện này khiến Tiểu Ngũ hâm mộ muốn chết, Tiêu Thập Lục chỉ hận không thể trực tiếp đi tìm hoàng thượng xin thánh chỉ để được phép cưới Tiểu Ngũ về.

Một nhà mừng một nhà sầu, Tiêu Nhất nhìn những người khác mỗi người đều có tình nhân rồi sau đó đi tới thành thân, hâm mộ đến chảy nước miếng, nhưng hắn không có cách, bọn họ chỉ có thể giống Tiêu Thập Nhất, yên lặng ôm lấy bảo bối nhà mình về nhà dỗ.

Ngày Tô Oản Nhan lâm bồn không hề có bất kỳ dự báo gì, ngay cả lúc sáng sớm thái y thức dậy xem cũng chỉ thấy mạch bình an, cũng không nhìn ra manh mối gì, tất cả mọi người đều coi hôm nay như một ngày như bình thường, nhưng nữ tử mang song thai so với nữ tử chỉ mang một thai càng dễ sinh non hơn, bởi vậy, trong cung sớm đã chuẩn bị phòng sinh cùng đầy đủ mọi đồ dùng cần thiết cho việc sinh nở.

Y nữ nghe được tin tức vội vã chạy về phía bọn họ, đang muốn hành lễ thì bị Quý Tiêu Hàn quát ngừng,"Mau đứng lên, trước tiên mau xem hoàng hậu như thế nào!"

Quý Tiêu Hàn giống như thường ngày, sau khi lên triều liền trở về bồi tiểu hoàng hậu cùng nhau dùng bữa sáng, hai người đang vui vẻ ăn, đột nhiên, tay cầm thìa cháo của Tô Oản Nhan run rẩy, chiếc thìa rơi xuống, thân thể nàng hơi rung động, đến lúc Quý Tiêu Hàn nhìn qua, mặt Tô Oản Nhan đã trở nên trắng bệch.

Mắt của Quý Tiêu Hàn trợn to, quát: "Mau khiêng thái y lại đây, y nữ đâu?"

Tô Oản Nhan giờ phút này đã đau đến mức trán nàng đều là mồ hôi, sao lại không giống tình huống đau đẻ mà thái y cùng các y nữ nói cơ chứ? Không phải nói là cơn đau sẽ tới một cách từ từ sao? Vừa mới bắt đầu liền đau đến chết đi sống lại là sao cơ chứ?

"Oản Nhan? Bảo bối? Nàng làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Quý Tiêu Hàn nhìn bộ dáng khó chịu của tiểu hoàng hậu, trong lúc nhất thời quên mất phải liên tưởng theo hướng nàng muốn sinh, chỉ tưởng rằng là thân thể tiểu hoàng hậu có chỗ không thoải mái.

Nói xong, Quý Tiêu Hàn một tay bế ngang tiểu hoàng hậu, nhanh chóng đi tới phòng sinh, hắn cũng không dám đi quá nhanh, sợ làm đau tiểu hoàng hậu.

Bà đỡ và y nữ cũng đã vào ở trong phòng sinh từ trước, các loại thuốc bổ cần cho lúc sinh cũng đều đã có chuyên gia chuẩn bị, có thể nói mọi sự đều đã sẵn sàng, chỉ chờ hoàng hậu nương nương.

"Vâng! Hoàng thượng." Y nữ không dám trì hoãn, khom người lại gần, vừa đuổi theo bước chân hoàng thượng vừa bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, mạch tượng biểu hiện dấu hiệu sinh nở,"Bẩm hoàng thượng, mạch tượng của nương nương thấy có dấu hiệu muốn sinh, mời ngài đưa nương nương vào phòng sinh, chuẩn bị sinh."

Tô Oản Nhan bắt lấy tay Quý Tiêu Hàn, ngón tay nàng dùng sức đến trắng bệch, Tiểu Ngũ cùng Thược Dược cũng phát hiện, nàng gian nan nhìn về phía Quý Tiêu Hàn, nói: "Ta... Đại khái là muốn sinh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận