Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 119:

Mới có thể để mặc cho nàng mang theo người giết vào trại Hắc Phong như vậy.

"Vâng." Tiểu Ngũ cười híp mắt, trên tay nàng cầm không ít đồ, đều là đồ tiểu vương phi bọn họ thích ăn.

Dạo qua một vòng, cũng không tìm được một chỗ ra dáng, không có biện pháp, nàng đành phải chọn một cái bàn thấp miễn cưỡng coi như sạch sẽ, đặt đồ lên, lại tìm một cái ghế, ở phía trên trải khăn sạch sẽ, sau đó, mới đưa cho Tô Oản Nhan,"Vương phi nương nương mệt mỏi rồi đi? Mau ngồi xuống nghỉ chân một chút."

Đám hộ vệ cũng không cần Tô Oản Nhan phân phó, chờ sau khi tiểu vương phi ngồi xuống, đều tự giác bắt đầu áp giải đám Cẩu ca đi lấy tiền chuộc người.

Đám Cẩu ca thấy hang ổ của trại Hắc Phong bọn họ bị người lật tung, nào còn dám nhiều lời, từng người một, về chỗ ở của bọn họ lấy tiền.

Trong lòng âm thầm khẩn cầu, chỉ hy vọng vị Tiêu vương phi này sau khi lấy được tiền, có thể giữ lời, thả mấy huynh đệ bọn họ một con đường sống.

Bọn họ làm thổ phỉ nhiều năm như vậy, đã sớm quen với cuộc sống tự do như vậy, nếu thật sự để cho bọn họ đi làm chút buôn bán khác, bọn họ thật đúng là không biết!

Mấy người lấy ra tiền bạc mình để dành được, đưa cho nhóm hộ vệ giao đến trước bàn Tô Oản Nhan.

"Những nữ tử trong trại các ngươi bị cướp làm áp trại phu nhân đâu? Nhốt ở đâu?"

Cẩu ca nuốt một ngụm nước miếng, tự biết không giấu được, đành phải kiên trì, nói phương hướng.

Mấy người Cẩu ca tâm vừa mới buông xuống, chợt nghe được Tô Oản Nhan muốn nói lại thôi, lại mạnh mẽ dâng lên,"Vương phi nương nương, chúng ta thật sự không có tiền, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta đi!"

"Hả? Đừng nói với ta các ngươi không biết? Các ngươi chưa từng bắt." Tô Oản Nhan lười biếng nhìn Cẩu ca khóc đến lệ đầy mặt, ngữ khí chắc chắn.

Đám Cẩu ca muốn khóc,"Vâng Tiêu vương phi, thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi."

Cổ đại coi trinh tiết của nữ tử quan trọng biết bao nhiêu! Những cô nương này coi như không bị khi dễ, nhưng chỉ cần làm cho người ta biết đã bị thổ phỉ bắt đi, thì người trong nhà muốn coi trọng chút còn tốt, ít nhất còn có người vì các nàng chu toàn giấu diếm.

Hơn nữa, bọn thổ phỉ ham hưởng lạc, tiền đều là có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không nghĩ tới, nên không nghĩ tới mấy người này thật sự có thể lấy ra bạc.

Lập tức liền có nhóm hộ vệ đi nơi đó tìm đến, chỉ chốc lát sau, đã lục tục mang ra gần hai mươi nữ tử trẻ tuổi ăn mặc dơ bẩn, thần tình hoảng hốt.

Tô Oản Nhan lúc này mới vươn ra hai ngón tay tinh tế trắng noãn, ở trên bàn vạch vài cái, đơn giản kiểm kê xong, sau đó, ý bảo Hạ Ngũ thu lại,"Được rồi, bản vương phi nói giữ lời, số tiền này bù mạng của các ngươi. Bất quá..."

Tô Oản Nhan nhìn bạc vụn và ngân phiếu nhăn nhúm trên bàn, hỏi,"Vậy thôi sao?"

Mấy người Cẩu ca khóc lóc thảm thiết: "..."

Mặc kệ sinh ra ở thế giới nào, nữ tử luôn ở thế yếu, những người ngu ngốc kia, không đi đồng tình với nữ tử bị thương tổn, ngược lại lại đứng ở bên kia của đám người vô đạo đức hại người, đồng tình với người thi hành, chỉ trích ngược lại bọn họ, hà khắc với nữ tử bị thương tổn về thể xác hoặc là tâm lý.

Tô Oản Nhan nhìn bốn phía một chút, bình thường thổ phỉ trong ổ, ngoại trừ cất giấu vàng bạc tài bảo ở ngoài, còn có khả năng cất giấu một loại khác - bắt những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp vô tội.

Cổ đại như thế, hiện đại kỳ thật cũng như thế.

Vừa nhìn, là biết đã bị đám súc sinh này khi dễ.

Nếu gặp được loại tra nam cực phẩm ích kỷ Tô Hoành An kia, chỉ sợ có thể trực tiếp bức tử các nàng, hoặc là trầm đường tạ tội.

Nàng nhớ đã từng xem qua một tin tức, nói nữ sinh xinh đẹp vô duyên vô cớ bị đánh đập tàn nhẫn, nàng còn khóc cường điệu nàng không có mặc quần áo hở hang, nàng không có nửa đêm ra ngoài, nàng không có...

Tô Oản Nhan nhìn người trước mắt nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, thở dài một tiếng, ôn nhu nói: "Các ngươi đừng sợ, các ngươi hiện tại đã an toàn, đợi lát nữa ta liền phái người đưa các ngươi về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận