Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 303:

Tiểu Ngũ không giỏi về cung tâm kế, nghe có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, những người này vì lấy được ngôi vị hoàng đế cũng quá điên cuồng rồi!

"Lại nói, cẩu hoàng đế cũng không quá vừa ý với thái tử, nhị hoàng tử cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng, nếu hắn có thể âm thầm giúp đỡ diệt trừ người phủ Tiêu vương, nhất định sẽ được cẩu hoàng đế nhìn bằng con mắt khác. Cũng không kỳ quái." Tô Oản Nhan nhìn Tiểu Ngũ tức giận đến hai má phồng lên, không khỏi buồn cười.

Tiểu Ngũ bĩu môi,"Nương nương, xem ra nhìn lại, vẫn là chủ tử chúng ta thiện lương nhất, nói không đoạt ngôi vị hoàng đế liền không đoạt, bây giờ bị cẩu hoàng đế bức đến nóng nảy, chủ tử mới không thể không phản!"

Tô Oản Nhan che miệng cười trộm,"Vâng, vâng, chủ tử các ngươi tâm thiện nhất, trên đời này không còn ai có thể thiện lương hơn hắn!"

Tiểu Ngũ đồng ý.

Tô Oản Nhan nhìn Tiểu Ngũ tự động bật chế độ kính lọc siêu dày với Quý Tiêu Hàn liền bất đắc dĩ lắc đầu, nói Quý Tiêu Hàn kia phúc hắc đến cấp mười tám của lão hồ ly, hay nói cái khác về hắn nàng có thể miễn cưỡng có thể tin, nhưng thiện lương... Ha ha, không có liên quan gì đến nam nhân này cả."

Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa, thanh âm chưởng quỹ tửu lâu truyền đến,"Nương nương, Tiểu Ngũ cô nương, Triệu tri huyện dẫn người vây quanh tửu lâu, nói là muốn bắt gian tế Kim Vũ quốc, thỉnh cầu tiến vào lục soát."

Tô Oản Nhan nghe vậy, sắc mặt lúc này liền lạnh xuống, nàng cùng Tiểu Ngũ liếc nhau, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, hơi đẩy ra một khe hở, nhìn thấy ngoài tửu lâu quả thật có mấy chục quan sai, vây quang cửa tửu lâu, nàng cười lạnh một tiếng,"Tới thật nhanh, Tiểu Ngũ, hai người kia nhốt ở nơi nào? Trước tiên dẫn ta đi qua xem một chút."

Nhìn trên mặt đất một chút, thấy không lưu lại bất kỳ vết máu nào, nghĩ đến lúc nhóm ám vệ động hình cũng suy nghĩ chu đáo, trong phòng cũng không lưu lại chứng cớ, Tô Oản Nhan chịu đựng buồn nôn, hướng về phía Tiểu Ngũ gật đầu,"Ngươi đi thương lượng cùng Triệu tri huyện kia đi, muốn vào điều tra thì có thể, tra được cái gì, thì những người liên quan ở đây có thể mặc hắn mang đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu cái gì cũng không tìm được, vậy cũng đừng trách phủ Tiêu vương chúng ta bên này không khách khí."

Chưởng quỹ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Tiểu Ngũ đi ra, không thấy tiểu vương phi, hắn vội hỏi,"Tiểu Ngũ cô nương, nương nương phân phó như thế nào?"

Vì không muốn người khác chú ý, hai người kia đã bị nhóm ám vệ mang vào trong phòng Thiên Nhãn nhốt lại, biện pháp cách âm trong phòng này làm rất tốt, thanh âm không truyền ra ngoài, cũng không biết Triệu tri huyện kia làm sao biết được nơi này giam giữ người, nhìn tư thế kia, sợ là đi thẳng tới.

Thật sự là cái dạng chó mèo gì cũng dám đến địa bàn của chủ tử khóc lóc om sòm, không cho chút tàn nhẫn, bọn họ thật sự sẽ không biết đau.

Tô Oản Nhan cũng bị Tiểu Ngũ chọc cười.

Tiểu Ngũ đẩy cửa ra, tối hôm qua ở trên thuyền còn có thể nhìn ra bộ dáng người, giờ phút này đã toàn thân đều là máu bị cột lại, Tô Oản Nhan nhìn vết máu đỏ tươi kia, trong dạ dày lại hiện lên cảm giác buồn nôn quen thuộc, đây là ngay cả máu cũng không chịu được?

Tiểu Ngũ cũng không hề sợ hãi Triệu tri huyện, trên người nàng có lệnh bài của chủ tử, khi cần thiết có thể tiền trảm hậu tấu, nghe tiểu vương phi nói như vậy, biết đây là tiểu vương phi lại muốn sử dụng bảo bối thần kỳ của nàng, hơi có chút hưng phấn,"Nương nương, mời ngài đi bên này, cẩn thận dưới chân!"

Khóe miệng Tiểu Ngũ nhếch lên cười lạnh lùng,"Ý của nương nương, đóng cửa đánh chó!"

Chưởng quỹ và tiểu vương phi không quen thuộc, nên không dám đi theo, chỉ xa xa nhìn theo phía sau, chờ tiểu vương phi sai khiến.

Bộ dáng chân chó kia, khiến chưởng quỹ ngoài cửa nhìn đến sửng sốt, Tiểu Ngũ là người bên cạnh chủ tử, không phải nói cũng thận trọng cao lãnh như chủ tử sao? Tại sao nụ cười này lại giống như Đại Hoàng trong hậu viện phòng bếp của bọn họ vậy?

Tiểu Ngũ gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận