Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 153:

Tiêu Nhị thì mang theo số hộ vệ còn lại, canh giữ tại chỗ, nhìn lão Lục phu xe cứu Tô Dung Yên lên, động tác "mềm nhẹ" kéo Tô Dung Yên từ trong tay lão Lục phu xe đi, sau đó, khi nàng còn đang sặc nước không ngừng ho khan, kéo tới khoảng đất trống tầm nhìn rộng lớn.

Tô Oản Nhan vỗ mạnh cánh tay Quý Tiêu Hàn: "Quý Tiêu Hàn, nhanh! Mau mau! Ôm ta xuống, ta muốn tự mình ra tay."

Quý Tiêu Hàn: "..."

Không xác định được tính chân thật trong lời nói này của tiểu vương phi, Quý Tiêu Hàn xác nhận nói: "Oản Nhan, nàng muốn tự mình tới à?"

Cưa một chân Tô Dung Yên, tự mình ra tay có phải là quá thô bạo hay không?

"Đương nhiên! Ta phải đòi lại công đạo cho những thiệt thòi trước kia, mau ôm ta xuống." Tô Oản Nhan thành thực trả lời.

Quý Tiêu Hàn đành phải ôm tiểu vương phi đi xuống.

"Khụ khụ khụ... Tỷ tỷ... Ta là muội muội ngươi..." Tô Dung Yên nghe được lời này của Tô Oản Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy không tin nổi.

Xương cốt bị giẫm gãy mạnh mẽ sinh ra đau đớn, dựa theo tiêu chuẩn thông cảm ở hiện đại, cơn đau ít nhất đạt từ cấp tám đến cấp mười và đó đã không còn là việc người bình thường có thể chịu đựng.

Lực đạo kia, dùng quả thực tinh chuẩn, vừa có thể tăng cường cảm giác đau đớn như kim đâm vào tim của nàng mà cũng duy trì rất tốt giới hạn sẽ không làm cho nàng hôn mê bất tỉnh.

Những thứ này đều là thống khổ và ngược đãi trước lúc nàng chưa xuyên qua, nguyên chủ trải qua, nhưng không biết vì lẽ gì, mỗi một câu Tô Oản Nhan nói thì lòng của nàng đều đau một chút, thật giống như người từng trải qua chuyện đó không ai khác là nàng.

Cũng không biết Tô Oản Nhan làm sao mà làm được, khi Tô Dung Yên cảm thấy mình sắp ngất đi, chân nàng giẫm lên chỗ đầu gối bị gãy sẽ tăng thêm một chút lực.

Chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Dung Yên đã trắng đến mức gần như trong suốt.

Tiêu Nhị bên cạnh nhìn đến độ trừng cả mắt chó, loại cách thức tra tấn máu lạnh lại tàn nhẫn này bình thường sẽ bị Ám Vệ doanh bọn họ lấy ra thẩm vấn phạm nhân, người tập võ bình thường chịu không nổi một ngày, cơ bản đều khai ra.

"Yên tâm, niệm tình chúng ta là tỷ muội một thời gian, động tác của ta sẽ nhanh nhẹn một chút, sẽ không làm ngươi quá đau đớn." Tô Oản Nhan vừa tiếp đất đã lập tức vọt tới bên người Tô Dung Yên, nhấc chân, giẫm lên đầu gối Tô Dung Yên, mỉm cười với nàng, sau đó, dùng sức dưới chân - -

Sau ba lần liên tục, Tô Dung Yên đau đến đỏ cả mắt, cả người toát ra mồ hôi lạnh, giống như lại một lần nữa vớt ra từ trong nước, Tô Dung Yên cũng không dám làm cho mình hôn mê nữa, nàng dùng hết sức lực toàn thân, mở to mắt đến lớn nhất, khóc lóc cầu xin nói: "Đừng... Tỷ tỷ, ta sai rồi, cầu xin tỷ đừng giẫm nữa... Huhu..."

Trên mặt Tô Oản Nhan vẫn treo nụ cười như cũ: "Ai ui, muội muội của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng ngất, ngẫm lại cảm giác giữa mùa đông ngươi đẩy tỷ tỷ vào trong nước xem nào? Ngẫm lại tỷ tỷ sốt cao không hạ, ngươi để cho người ngăn chặn người của tỷ tỷ, không cho bọn họ đi mời đại phu? Lại ngẫm xem, hai mẫu nử các ngươi đã làm thế nào để từng bước ép ta khóa kín khuê phòng, không ra nhị môn hả?"

"A... A!"

Tô Dung Yên đã đau đến mức từng trận trước mặt đều biến thành màu đen, nàng nghe Tô Oản Nhan nói những lời này, càng cảm thấy hôm nay chỉ sợ nàng phải bị Tô Oản Nhan giết chết, thật sự muốn trực tiếp hôn mê cho xong.

Nàng đau muốn chết!

Tô Oản Nhan đè xuống khác thường trong lòng, lạnh lùng nhìn chăm chú Tô Dung Yên đau đến mức không muốn sống, khi nàng sắp ngất đi, lại dùng sức dưới chân, bằng không nàng sẽ được như ý nguyện.

Đương nhiên, nếu gặp phải những loại cứng miệng khác, sống chết không muốn mở miệng, bọn họ chỉ có thể từng tấc từng tấc một mà đập nát xương cốt người nọ, trên người tổng cộng có 206 khúc xương, dù có ngậm chặt miệng đến đâu, đều chịu không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận