Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 165:

Cả người Tô Oản Nhan như có lửa đang thiêu đốt, nàng cảm thấy nếu không phải lực tự chủ của mình mạnh chỉ sợ hiện tại đã nhào về hướng Quý Tiêu Hàn, tìm kiếm phương pháp giải quyết nhanh nhất rồi.

Nhưng nàng biết, thứ dược trong rượu kia không có khả năng do Quý Tiêu Hàn tự mình hạ, hơn nữa rượu kia, Quý Tiêu Hàn cũng uống, nàng hiện tại có bao nhiêu khó chịu, nam nhân này cũng đồng dạng khó chịu bấy nhiêu.

Nhưng Tô Oản Nhan từ trên mặt Quý Tiêu Hàn, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, nếu không do hô hấp của nam nhân trở nên nặng nề, hơn nữa lúc vừa rồi ôm nàng, nhiệt độ cơ thể cũng quá cao, nàng thật sự sẽ cho rằng, người khó chịu chỉ có mình.

Quý Tiêu Hàn nhìn tiểu vương phi nằm sấp ở nơi đó, vô thức lộ ra đường cong dịu dàng, trong con ngươi lộ ra tối tăm,"Không nhiều lắm, một bình thôi, ngoại trừ những thứ bị ngươi uống hết."

Tô Oản Nhan khiếp sợ, nàng gian nan chen vào bên trong, muốn kéo ra khoảng cách của hai người,"Cái gì? Ngươi có bị ngốc không? Biết rõ rượu kia có vấn đề, ngươi còn uống hết cả bình? Ngươi tốt xấu gì cũng là một vương gia, rượu có vấn đề, thì sai người đổi bình khác... Không đúng, có phải ngươi đã biết, thuốc này là ai hạ, cho nên mới im lặng không lên tiếng uống hết cả bình rượu không?"

Quý Tiêu Hàn từ chối cho ý kiến, tiểu vương phi luôn luôn thông minh, nàng đã đoán được, hắn tất nhiên sẽ không giấu diếm,"Việc này, đích thực là người của bổn vương gây nên, vốn nghĩ bổn vương một mình uống hết, miễn cho ngươi chịu tội, nào biết cuối cùng vẫn để cho ngươi dính phải, xin lỗi."

Tô Oản Nhan: "..."

Quý Tiêu Hàn nói như vậy, Tô Oản Nhan ngược lại cũng không muốn tức giận với hắn, nhưng nàng vẫn không rõ,"Nhưng, bọn họ vì cái gì mà làm như vậy? Dám hạ dược chủ tử, lý do này đã đủ để bắn chết bọn họ rồi."

"Ưm..." Quý Tiêu Hàn đột nhiên rên rỉ một tiếng, đáy mắt dần dần đỏ bừng.

Nghe được thanh âm tràn ra từ khoé miệng Quý Tiêu Hàn, tâm Tô Oản Nhan cũng run rẩy theo, mẹ nó, ngày thường nàng đã khó kháng cự nổi nam nhân tùy tiện phát nhan sắc mị lực, thì giờ phút này bản thân đã sớm mềm lòng rồi.

"Ngươi... Các ngươi quả thực hồ nháo, là muốn ta tức chết sao?" Tô Oản Nhan hung hăng róc thịt nam nhân này một lần.

Hết lần này tới lần khác tiểu vương phi kiều mị không tự biết, giờ phút này nàng ở trong mắt Quý Tiêu Hàn, như tiểu yêu tinh mới đến thế gian.

Quan hệ giữa Quý Tiêu Hàn và các ám vệ, không chỉ đơn giản là quan hệ chủ tớ, mà phần lớn thời gian, còn là quan hệ hợp tác tín nhiệm lẫn nhau nhất, sở dĩ bọn họ làm như vậy, nhất định là âm thầm nhận được tin xấu gì đó không thể không làm.

Nàng lần đầu tiên phát hiện Quý Tiêu Hàn đối đãi với người của hắn, khoan dung như vậy, đây cũng không giống quan hệ chủ tớ bình thường.

Quý Tiêu Hàn nghe không hiểu bắn chết là có ý gì, nhưng liên tưởng đến khẩu súng mà tiểu vương phi tặng cho hắn, đại khái có thể đoán ra ẩn ý trong đó.

"Bổn vương không sao, nơi này có giải dược, uống nó đi." Nói xong, Quý Tiêu Hàn từ trong ngực móc ra một viên thuốc nhỏ màu đen, không chút do dự đưa tới trước mặt tiểu vương phi, đương nhiên, Tô Oản Nhan xem nhẹ đầu ngón tay khẽ run của nam nhân.

Mà tin tức xấu này, rất có thể là đến từ hắn và tiểu vương phi, cho nên, Quý Tiêu Hàn mới có thể lựa chọn im lặng không lên tiếng, một mình uống hết rượu trái cây.

"Người của bổn vương, bổn vương biết, bọn họ làm như vậy nhất định là vì tốt cho bổn vương... Hoặc là, là vì tốt cho hai chúng ta."

Hắn dường như đã uống xong cả bình rượu trái cây, dược hiệu đã sớm phát tác, sở dĩ có thể nhịn đến bây giờ, hoàn toàn là do hắn có tính tự chủ cường đại mà người thường khó có được, nhưng, bộ dáng tiểu vương phi xinh đẹp mê người này, lại còn ở gần trong gang tấc, lại là nữ nhân mình thầm mến trong lòng, nên hắn rất khó có thể không động tình.

Đáy mắt Quý Tiêu Hàn đỏ tươi, thái dương thấm ra mồ hôi to như hạt đậu, hiển nhiên lúc này Quý Tiêu Hàn nhất định cần nó hơn Tô Oản Nhan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận