Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 160:

"Lão đại, nhiệm vụ lần này thật phiền toái!" Thủ hạ nhìn chằm chằm ánh mắt người qua đường, nhỏ giọng oán giận với Thúc Minh Viễn.

Thúc Minh Viễn trừng mắt nhìn thủ hạ một cái, thanh âm cũng ép đến rất thấp,"Được rồi, đều câm miệng đi, công việc lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng nếu làm tốt, khi trở về không phải các ngươi sẽ được khen thưởng đủ sao?"

Thủ hạ thu liễm ý cười,"Phải, nếu không là nghĩ về chỗ tốt phía sau, các huynh đệ sao có thể chịu ra sức như vậy?""

Cho dù ngay từ đầu không biết lý do, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến đập sông sụp đổ, sát thủ vây công, Tiêu vương phi khí phách đánh nhau cùng một loạt hình ảnh kinh hãi, thì bọn họ cho dù có ngốc cũng hiểu được, làm gì có chuyện bên hoàng thành đang truy sát phủ Tiêu vương, rõ ràng là người của phủ Tiêu vương đang liên thủ đuổi tận giết tuyệt a!

Lão đại nói trở về lĩnh thưởng, chỉ sợ cũng không phải lĩnh thưởng của bên hoàng thành đâu nhỉ?

Không thể không nói, tiểu nhân vật cũng có chút thông minh của bọn họ, bọn họ tuy rằng không nhìn rõ mục đích thực sự của phủ Tiêu vương, nhưng có đôi khi bọn họ vì bản năng bảo mệnh mà đưa ra lựa chọn, thường thường có thể giúp cho bọn họ so với những người trung thành với người phía sau màn, được sống lâu dài hơn.

Thúc Minh Viễn áp giải người đến huyện nha, huyện nha ở tòa thành trấn này cũng là nơi bọn họ thường áp giải phạm nhân lưu đày qua đêm, vì thế cũng có chút quen thuộc với huyện nha địa phương, phạm nhân áp giải đến huyện nha cũng không cần đi bái kiến huyện nha đại nhân, mà sẽ có trưởng ngục đến dẫn bọn họ vào địa lao.

Giám ngục nhìn bộ dạng chật vật của Thúc Minh Viễn, cười hàn huyên nói: "Minh Viễn huynh đệ, trời mưa sao các ngươi không tìm chỗ trốn mưa? Nhìn quần áo ướt của các ngươi xem, lát nữa các ngươi mau tìm chỗ đi tắm đi."

Lại nói đoàn người phủ Tiêu vương đột nhiên biến mất, đi đâu rồi?

Sau khi đón người đi vào, nhóm chưởng quỹ liên bảo Tiêu vương gia đi lên trên lầu, chờ Quý Tiêu Hàn dắt tiểu vương phi đi vào phòng, chưởng quỹ mới dẫn mấy tiểu nhị đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hành lễ,"Nô tài cung nghênh chủ tử, chủ tử và vương phi nương nương một đường vất vả rồi."

Về phần đoàn người phủ Tiêu vương vẫn đi theo phía sau bọn họ, sao không theo vào địa lao?

Nhóm hộ vệ đi hai hàng song song, đứng ở cửa tửu lâu, sự phô trương kia nào giống một vương gia nghèo túng bị giáng chức lưu đày?

Thúc Minh Viễn ngượng ngùng nói, bọn họ trên đường cũng gặp qua, nhưng không dám đối diện, sợ cũng sẽ bị cướp, chính bởi vì có lưu dân cướp bóc nên mới không bị chết đuối.

Không chỉ có đám Minh Viễn không có đề cập tới, mà hai nhà Thẩm, Lưu, cũng đều làm bộ không phát hiện, im lặng tự tìm chỗ ngồi xuống, dọc theo đường đi bọn họ vừa dầm mưa vừa chạy đi, còn suýt nữa bị nước sông dìm chết, bọn họ cảm khái sống sót sau tai nạn còn không kịp, ai lại dám đi đến trước mặt phủ Tiêu vương tìm phiền toái?

Thúc Minh Viễn cười đến rất bất đắc dĩ,"Ai, không có biện pháp, lúc tới, vừa vặn xui xẻo gặp phải đập sông sụp xuống, nên cho dù mưa to rơi xuống lớn hơn nữa, cũng không dám tránh mưa!"

Tô Oản Nhan khiếp sợ trừng to mắt, nhìn mấy người quỳ xuống dập đầu, lại nhìn Quý Tiêu Hàn, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm.

Hai nhà Thẩm, Lưu đều bị áp giải vào địa lao, sau khi kiểm kê nhân số, Thúc Minh Viễn liền mang theo thủ hạ rời đi.

"Mấy tháng gần đây mấy thành trấn xung quanh đều thường xuyên có thiên tai nhân họa, lưu dân trên đường cũng nhiều đến mức đuổi không thèm đi, các ngươi có gặp gỡ lưu dân không? Đám lưu dân kia cũng quá hung tàn, vào lúc đói nhất, cũng không hề sợ quan sai, mỗi lần tới đều là một trận cướp bóc." Trưởng ngục cũng là người hay nói, dọc theo đường đi cùng Thúc Minh Viễn nói liên miên cằn nhằn không ít.

Giờ phút này đoàn người phủ Tiêu vương, đã đi tới tửu lâu lớn nhất trên trấn - tửu lâu Minh Nguyệt, chưởng quỹ cùng tiểu nhị và tất cả mọi người đều cung kính đứng ở cửa tiệm, cung nghênh Tiêu vương gia cùng Tiêu vương phi đại giá quang lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận