Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 265:

Trong thư của tiểu vương phi chắc chắn là điều gì xấu xa rồi!

Tô Oản Nhan cười nhìn Hòa bá kéo bước chân nặng nề rời đi, lại gọi Tiêu Thập Lục tới,"Thập Lục à..."

Thân thể Tiêu Thập Lục nhịn không được run rẩy,"Vương phi nương nương, ngài có việc cứ phân phó, không nên gọi Thập Lục như vậy, Thập Lục có chút sợ!"

Âm cuối kéo dài này, nghe thế nào cũng giống dây thừng đòi mạng.

"Tô Dung Yên và ẩn vệ trốn đi đâu rồi, các ngươi hẳn đã điều tra được nhỉ?" Tô Oản Nhan cười híp mắt, trong ánh mắt lộ ra sự vô tội và vô hại, Tiêu Thập Lục thấy vậy run lẩy bẩy.

Tiêu Thập Lục gật đầu thật mạnh,"Vương phi nương nương, ngài muốn bắt người trở về sao? Thập Lục sẽ đi bắt người, yên tâm! Thập Lục cam đoan, lúc Tô Dung Yên rời đi thế nào, bắt trở về cũng sẽ như thế, cái chân bị gãy của nàng, cũng có thể làm giống luôn..."

Tô Oản Nhan: "..."

"Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, bổn vương phi không phải bảo ngươi đi đánh cho người ta tàn phế một lần nữa."

Lời này nghe cứ như là đang nói lời khách sáo, hắn không dám nhận!

Đêm khuya yên tĩnh trong một con hẻm nhỏ, một bóng đen rất nhanh hiện lên, mấy người nhảy nhót, lẻn vào trong một tòa nhà nhỏ không bắt mắt.

Tô Oản Nhan khôi phục cười híp mắt,"Đúng vậy, vương gia quả thật rất thâm tình một lòng, không phải tin tức vừa đưa trở về, nói vị hôn thê thanh mai trúc mã muốn trèo lên người hắn, nhưng hắn cự tuyệt sao."

Tiêu Thập Lục không hiểu, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, khom người lĩnh mệnh,"Vâng, xin vương phi nương nương yên tâm, Thập Lục nhất định không làm nhục sứ mệnh."

"Đúng, không có biện pháp, mị lực của chủ tử chúng ta quá tốt, luôn có những nữ nhân khác nhớ thương... Á?!" Vẻ mặt Tiêu Thập Lục có vẻ vô cùng đắc ý, nhưng thấy ánh sáng trong mắt tiểu vương phi đột nhiên biến mất, lập tức lại chuyển câu chuyện trở lại,"Thế nhưng, nhớ thương thì có ích lợi gì?"

Người nọ gấp đến độ vòng quanh tại chỗ,"Vậy phải làm thế nào cho phải? Chúng ta đã an bài mấy trạm gác ngầm ở Thiên Hương lâu, nhưng vẫn bị người của phủ Tiêu vương nhìn chằm chằm, nên cũng không thể ra mặt, nếu không điều tra được người này, chỉ sợ Viên thiếu gia đang được cất giấu sẽ bị người ta phát hiện."

Tiêu Thập Lục này có phải quá hung tàn hay không.

Có người đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy hắc y nhân lắc mình tiến vào, xác nhận là người một nhà, người nọ vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Lời hay ai mà không thích nghe?

"Chúng ta đều là người phân rõ phải trái, làm sao có thể tùy tiện đánh đánh giết giết như vậy?" Tô Oản Nhan nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiêu Thập Lục, giải thích nói: "Vậy Tô Dung Yên bị đưa tới tìm vương gia, các ngươi hẳn là cũng hiểu được là vì sao nhỉ"

"Được rồi, bản vương phi cũng không phải người keo kiệt, nam nhân nha! Tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường." Tô Oản Nhan liếc Tiêu Thập Lục một cái, thấy biểu tình thở phào nhẹ nhõm của hắn, cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, phân phó nói: "Thập Lục, ngươi một lát nữa thu dọn đồ đạc, đêm nay xuất phát, dọc đường đuổi theo hai người Tô Dung Yên kia, cần phải hộ tống bọn họ an toàn trở về hoàng thành, trong lúc đó cùng người Ám Các, truyền tin tức hai người bọn họ muốn trở về hoàng thành ra ngoài, truyền càng nhanh càng tốt, tốt nhất là đến trước khi bọn họ tới hoàng thành, để cho tất cả dân chúng hoàng thành đều biết được."

"Chưa tra được, có cao thủ đi theo bên cạnh Tô công tử, ta mấy lần muốn tới gần đều bị chặn lại, chỉ biết Tô công tử mang theo người của Thiên Hương lâu, ra khỏi thành thì đi ra ngoại ô, cụ thể đặt chân ở nơi nào, thì không biết." Trên mặt người áo đen có che vải đen, chắn hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra từ nửa khuôn mặt lộ ra của hắn, có một vết sẹo dọa người kéo dài từ khóe mắt đến đuôi lông mày, trông vô cùng đáng sợ.

Tiêu Thập Lục: "..."

"Triệu viên ngoại, Tô công tử này nói không chừng cũng không phải là hướng về phía Viên thiếu gia đang giấu ở Thiên Hương lâu, ngươi chớ nên buồn lo vô cớ." Hắc y nhân thật sự không nhìn được dáng vẻ sợ hãi này của Triệu Thiên Hoà, nhịn không được nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận