Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 137:

Lục chú ý của Tô Oản Nhan còn đang ở trong thoại bản hồ ly tinh dụ dỗ và mê hoặc thư sinh, thư sinh cố gắng chống cự mị lực, nhìn thấy cửa sổ có đầu người xuất hiện, nàng thờ ơ liếc nhìn Quý Tiêu Hàn một cái, nói: "Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?"

Quý Tiêu Hàn nghe vậy, buông binh thư xuống, sâu kín nhìn qua,"Chuyện gì?"

Tiểu Ngũ kiên trì trả lời, nhìn thoáng qua ba người Hòa bá, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đẩy nàng ra, còn mình thì lại chạy ra xa, hạ quyết tâm, nói: "Bẩm chủ tử, bẩm vương phi nương nương, xe ngựa của Tô Dung Yên chỉ cần thời gian một chén trà thời là gần tới, chúng ta muốn hỏi một chút, nên thả người vào hay là ngăn ở bên ngoài?"

Tô Oản Nhan híp mắt: "Cái gì? Không phải nói tối nay mới có thể đến sao?"

Ánh mắt Quý Tiêu Hàn đã trở nên lạnh lẽo, Tiểu Ngũ chịu đựng sự lạnh lẽo cường đại của chủ tử áp chế, cố gắng giải thích: "Vốn dự tính là đêm nay đến, nhưng, bọn họ trên đường đổi ngựa... Đổi thành bảo mã mà Ám Các vất vả nuôi..."

Hãn huyết bảo mã Ám Các, là loài thuần chủng nhất trên toàn Đại Chu quốc, vả lại người có được nó, đều là chủ sự cao tầng của Ám Các, lần trước chủ tử gặp chuyện không may, Ám Các liền quét sạch một đợt, ngoại trừ vài người ở trong đó giấu cọc ngầm, kết quả, giờ mới không lâu lắm, Ám Các bên kia, lại xảy ra chuyện.

Lần này, chỉ sợ chủ tử sẽ giải tán Ám Các đi?

Hòa bá, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị bọn họ nhận được tin tức này, không ai dám đến báo cáo với chủ tử, sợ chủ tử dưới cơn nóng giận, trực tiếp bẻ gãy cổ bọn họ.

Thấy Tiểu Ngũ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nàng không khỏi có chút đồng tình với nàng, chỉ là, bây giờ còn không phải lúc giận chó đánh mèo.

Cơ bắp căng thẳng trên cánh tay Quý Tiêu Hàn chậm rãi thả lỏng, hắn kéo tay tiểu vương phi, nhẹ nhàng nhéo đáp lại nàng, ngữ khí tốt hơn một chút, nói: "Thả nàng vào. Mặt khác, truyền lệnh của bản vương, người và ngựa đều giết hết."

Tô Oản Nhan cũng không biết nên an ủi Quý Tiêu Hàn như thế nào, nam nhân này đời trước trở thành đế vương, còn phải bị Quý Việt Trạch hố bao nhiêu lần?

Làm hư thân thể, không ai thay được!

Ám Các?

"Vâng." Tiểu Ngũ run rẩy đi xuống.

Cuối cùng, người xui xẻo là nàng, đã bị đẩy ra để nhận lấy lửa giận của chủ tử.

Quý Tiêu Hàn cũng không nói là người nào, ngựa gì, nhưng Tiểu Ngũ biết, Ám Các chỉ sợ sẽ phải trải qua một đợt huyết tẩy.

Chuyện lại hỏng ở Ám Các?

Lời này vừa nói ra, không chỉ Quý Tiêu Hàn nổi giận, ngay cả Tô Oản Nhan cũng chấn kinh.

Tô Oản Nhan đưa tay, khoác lên cánh tay nam nhân, thấp giọng an ủi hắn,"Quý Tiêu Hàn, ngươi, đừng tức giận..."

Lời hỏi ân cần, nhưng Quý Tiêu Hàn mơ hồ nghe thấy trong lời nói của vương phi, nghe ra có vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Tô Oản Nhan nhìn Quý Tiêu Hàn một cái, nam nhân bởi vì câu nói cuối cùng của Tiểu Ngũ mà phóng thích áp suất thấp, ngay cả nàng cũng cảm thấy không tốt.

"Bảo bối, ngươi thoạt nhìn tựa hồ có chút..." Quý Tiêu Hàn cúi đầu, kề sát mặt Tô Oản Nhan, gần đến mức chóp mũi hai người đã rất nhanh đối diện,"Vui vẻ?"

Tiêu Thập Nhất chắc muốn khóc chít chít rồi? Đợi lát nữa thì đưa thư thông báo cho Tiêu Thập Tam đang bôn ba bên ngoài một tiếng đi.

Đám người đi rồi, Tô Oản Nhan mới nhỏ giọng hỏi: "Có ý gì? Chẳng lẽ trong Ám Các các ngươi, còn có người của cẩu hoàng đế?"

Tô Oản Nhan vội vàng rút lui, liên tục khoát tay,"Không không không, ta một chút cũng không vui, ta đặc biệt đau lòng vì ngươi... A!"

Tuy nhiên, chiến thuật rút lui này của Tô Oản Nhan không có tác dụng, nàng trực tiếp bị Quý Tiêu Hàn một tay ôm trở về, bởi vì động tác quá nhanh, sau lưng Tô Oản Nhan đụng thẳng vào lồng ngực ấm áp lại kiên cố của nam nhân, trên đỉnh đầu, lập tức truyền đến thanh âm của nam nhân,"Vậy để cho bổn vương nhìn xem, vương phi đau lòng như thế nào."

Khoảng cách hai người quá gần, Tô Oản Nhan rúc vào trong ngực Quý Tiêu Hàn, không dám lộn xộn,"Vẫn là, thương lượng trước chuyện Tô Dung Yên có nên ở đây hay không, chúng ta có thể gặp nhau hay không đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận