Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 82:

Vì thế, Tô Oản Nhan kêu dừng xe ngựa, lưu loát xuống xe ngựa, phân phó Tiêu Nhất,"Ta xuống xe hoạt động một chút, ngươi cứ tiếp tục đánh xe, không cần để ý đến ta."

Tiểu Ngũ một đường đều đi theo bên cạnh xe ngựa để che chở Tô Oản Nhan, khó hiểu hỏi: "Vương phi nương nương, ngài như thế nào lại đột nhiên muốn đi đường? Giày của ngài là giày đế mềm, mà trên đường này lại có hố trũng, cẩn thận chân ngài bị thương."

Lời Tiểu Ngũ nói là thật, quan đạo cũng không phải chỉ có đường đất lầy lội, mà trên đường thường thường sẽ có hố, còn có đá lớn nhỏ, nếu đi đường, thì cần phải thay thành giày đế cứng mới dễ đi.

Lúc đầu Tô Oản Nhan mang giày đế cứng, nhưng từ sau khi Quý Tiêu Hàn tỉnh lại, tất cả quần áo và thức ăn của nàng đều được xử lý theo quy cách của vương phi phủ Tiêu vương, quần áo này làm bằng lụa tơ tằm vô cùng thoải mái, giày cũng là kiểu giày mềm mới nhất, nếu đi trên mặt đất bằng phẳng, tất nhiên sẽ không cấn chân, nhưng đường trên quan đạo...

Tô Oản Nhan đi chưa được mấy bước, đã bị cấn đến chịu không nổi, nhưng nàng không muốn trở về xe ngựa, đang muốn xoay người đi tìm đã nghe thấy thanh âm, lúc Dung ma ma và Thược Dược xốc lên màn xe cũng muốn xuống xe ngựa, đã thấy VƯơng phi bị Tiểu Ngũ một tay ôm phi thân nhảy ra chỗ khác,"Vương phi nương nương, cẩn thận!"

Vút - -

Một mũi tên cắt ngang trời cao, bắn thẳng vào vị trí Tô Oản Nhan vừa đứng, mũi tên vững vàng đâm vào trong bùn, đuôi tên còn đang chập chờn run rẩy.

"Bảo vệ Vương gia!"

Quý Tiêu Hàn thời khắc đều chú ý đến động tĩnh bên ngoài xe ngựa, nghe được Tô Oản Nhan quật cường trả lời, vẫn rất phối hợp gật đầu,"Được, không sợ, tiểu vương phi của bổn vương dũng cảm nhất."

Rốt cục, bão tố trong một buổi chiều trời trong nắng ấm như vậy, cuối cùng cũng bộc phát, mà khí thế còn rất hung hăng.

"Đừng sợ!" Tô Oản Nhan vừa mới bước vào trong xe ngựa, đã bị một cánh tay dài ôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở trên lồng ngực dày rộng của Quý Tiêu Hàn, tiếng tim trầm ổn của nam nhân cùng tiếng trấn an ôn nhu của hắn, đồng thời truyền vào trong lỗ tai Tô Oản Nhan.

Ngoại trừ lần ngoài ý muốn gặp phải lưu dân ra thì về sau, đội ngũ của bọn hắn một đường đều trôi qua vô cùng thuận lợi, nhưng Tô Oản Nhan cùng toàn bộ người phủ Tiêu vương đều biết, càng thuận lợi, thì bão táp tới càng mãnh liệt.

Bọn hộ vệ cũng vây kín, rút trường kiếm bên hông ra, bảo vệ xe ngựa ở chính giữa.

Hai nhà Lưu Hoành Tài và Thẩm Tín Hậu, khi nhìn thấy mấy chục hắc y nhân xông ra, mọi người vốn còn miễn cưỡng xếp hàng chạy đi, lúc này đã sợ tới mức thét chói tai chạy tứ tán, nếu không phải bọn họ đều bị dây thừng xâu thành bánh chưng, chỉ sợ sẽ có người thừa dịp loạn mà chạy mất.

"Bảo vệ Vương phi!"

Sát thủ lần này đến đây để ám sát Quý Tiêu Hàn, nhiều đến mức không thèm che dấu, nhưng có thể nhìn ra, những sát thủ này đều bị thương ở các mức độ khác nhau, xem ra bọn chúng đã giao chiến một lúc với nhóm ám vệ, tiến hành một hồi chém giết.

Dung ma ma và Thược Dược có Tiêu Thập Lục che chở, ngoại trừ bị hoảng sợ một chút ra, thì nhìn thấy Tô Oản Nhan không có việc gì, rất nhanh đã chui trở về xe ngựa, không gây thêm phiền toái cho Tiêu Thập Lục.

Tiêu Nhất phản ứng nhanh nhất, từ lúc mũi tên kia bắn tới, trước tiên ghìm xe ngựa, lúc Tiểu Ngũ mang theo Tô Oản Nhan tới, Tiêu Nhất đã kéo rèm cửa xe ra, đỡ Tô Oản Nhan trốn vào.

Giọng điệu này, cứ như đang dỗ dành một hài tử vậy.

Nói không chừng, nhóm ám vệ đã xử lý xong một nhóm sát thủ, nếu không bọn hắn có thể sẽ thấy nhiều sát thủ hơn bây giờ.

Tô Oản Nhan bị Quý Tiêu Hàn ôm kín, lúc đầu có hơi ngẩn ngơ, sau đó lại vô cùng ngoan ngoãn không nhúc nhích, ngoài miệng trả lời: "Ta không sợ!"

Thúc Minh Viễn cùng mấy sai dịch hợp lực xua đuổi, mới miễn cưỡng đuổi được người trốn trong một bụi cỏ, loại ác ý này vừa nhìn đã biết không phải là nhằm vào những người bọn họ, nếu bọn họ loạn thành một nồi, vừa chạy loạn vừa hô dẫn tới sự chú ý, thì mới thật sự là mất nhiều hơn được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận