Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 359:

Mấu Đơn cũng khuyên nhủ theo,"Đúng vậy. Nương nương, người bây giờ không thể giống như chúng ta, không thể chịu được mệt mỏi."

Tô Oản Nhan nhìn sắc trời, còn khoảng nửa canh giờ nữa là trời sáng, bọn họ lại ở trong rừng không bóng người, nghỉ một chút cũng không sao.

"Được. Vậy thì tìm một bãi đất trống, chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó bổ sung thể lực."

Hoàng hậu nương nương lên tiếng, ba người lập tức bận rộn. Một người đi kiếm cây khô ở xung quanh, chuẩn bị nhóm lửa, phòng trừ có dã thú qua lại.

Tiểu Hải Đường cùng Mẫu Đơn thay phiên nhau đám bóp lưng, chân cho hoàng hậu nương nương, để cho chân hoàng hậu nương nương thoải mái một chút.

Tô Oản Nhan được hầu hạ đến thoải mái, với tay vào bao quần áo nhưng thật ra là với vào không gian lấy ra ba cái bánh bao thịt và mấy cái bánh bột ngô, phát cho mỗi người hai cái, nói: "Đều ngồi xuống đi. Đi đường lâu như vậy đã đói bụng chưa? Ăn chút lót dạ đi."

Cả đêm đi không ngừng, đồ ăn tối qua ăn đã sớm tiêu hóa hết, lúc này được ăn bánh bao và bánh bột ngô, ba người cũng không để ý tới cái khác nữa, tạ ơn hoàng hậu nương nương xong liền ăn từng ngụm từng ngụm.

Tô Oản Nhan cũng cầm bánh bao ăn, nhưng bánh bao của nàng là nhân vừng, hương vị ngọt ngào. Trong nháy mặt khiến cho tâm tình nàng thoải mái không ít.

Ba người liểu mạng gật đầu, ý lấy lòng mười phần.

Đồng dạng chạy như bay còn có đám người Quý Tiêu Hàn.

"Nương nương nói đúng. Chúng ta phải mau chóng tìm chỗ trốn đi. Nếu không, chờ người của hoàng thượng đuổi kịp, đầu của chúng ta sẽ phải chuyển nhà." Tiểu Hải Đường che đầu, run rẩy nói.

Lúc này, bốn người đều không khỏi tang nhanh cước bộ, hi vọng đêm nay thuận lợi tới địa phương, tìm cái điểm dừng chân.

Tô Oản Nhan nhìn về phía nàng, cười nói,"Đương nhiên. Lần này chúng ta vụng trộm chuồn đi, nếu nghênh ngang xuất hiện thì chỉ sợ không tới nửa ngày, hoàng thượng liền mang theo người bọc đánh chúng ta."

Đi theo phía sau bọn họ, ngoại trừ Tiêu Nhị và Tiêu Thập Tam ra còn có vị hoàng thượng từ sau khi biết được hoàng hậu nương nương "chạy trốn" liền không còn vẻ mặt ôn hòa nữa.

Mấy người ăn rất nhanh, ăn xong ngồi bên cạnh đống lửa, vừa sưởi ấm vừa nói chuyện.

Tiêu Nhất cùng Tiêu Thập Nhất đi phía trước dẫn đầu đội, ngựa cũng sắp chạy ra tàn ảnh. Trong toàn bộ quá trình, sắc mặt hai người đều lạnh lại, không nói một lời.

Tiểu quan nhi nghe vậy, thân thể run lên. Bị hoàng thượng dẫn người bọc đánh? Hoàng hậu nương nương đang mang thai hài tử, không có khả năng bị trừng phạt. Bọn họ là ba cái "đồng bọn" này chỉ sợ là đến hài cốt cũng bị băm nát.

"Nương nương, chúng ta tới thị trấn kế tiếp, sẽ phải ở trong rừng sao?" Tiểu Hải Đường nhìn vị trí của bọn họ lúc này. Cũng là một rừng cây nhưng bốn phía yên tính không một tiếng động. Đừng nói là bóng người, ngay cả một con chim cũng không thấy.

Nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ lại đứng dậy tiếp tục lên đường.

Nhưng hiện tại, Mộc Thương này vẫn bị Quý Tiêu Hàn thưởng thức từ lúc đi ra khỏi phủ để tìm người. Nếu không phải bọn hắn đều biết hoàng thượng yêu thảm hoàng hậu nương nương thì dù ai nhìn thấy dáng vẻ này của chủ tử đều sẽ cảm thấy da đầu tê dại.

Tô Oản Nhan cười, liếc nhìn nàng một cái,"Sợ cái gì? Các ngươi là người của ta. Ta chắc chắn sẽ che chở các ngươi."

Tiểu Ngũ giống như cái bao trút giận đi theo bên người chủ tử, ánh mắt không ngừng nhìn thanh Mộc Thương, đầu càng cúi càng thấp, hạn không thể chôn xuống đất.

Chủ tử tức giận thật đáng sợ!

Quý TIêu Hàn mặt không chút biểu tình, ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, một tay cầm một thanh tiêu âm Mộc Thương. Mộc Thương kia là Tô Oản Nhan cho hắn, vẫn được hắn trân quý vô cùng, sẽ không dễ dàng lấy ra.

Nàng liếc trộm chủ tử nhiều lần, cũng không thấy thần sắc chủ tử chuyển biến tốt đẹp, thầm nghĩ lần này nàng thật sự thảm rồi.

Đội ngũ đột nhiên dừng lại, Tiêu Nhất phi ngựa chạy tới,"Chủ tử. Thám tử đi trước hồi báo, phát hiện hành tung của hoàng hậu nương nương. Cần phải phái người đi chặn lại?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận