Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 366:

Quý Tiêu Hàn cúi đầu, nhìn ánh mắt của tiểu vương phi,"Hoàng hậu tốt của trẫm, mua hai người này từ thanh lâu về, có nên cho trẫm một lời giải thích hợp lý hay không?"

"Ha ha..." Tô Oản Nhan cười xấu hổ, nàng một tay kéo hai người qua, hai tay tự nhiên vòng qua eo bọn họ, tư thế trái ôm phải ấp vô cùng thành thạo.

"Cái kia, nếu ta nói hai mỹ nhân này là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi có tin không?"

Quý Tiêu Hàn nheo mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"

Tiểu Hải Đường và Mẫu Đơn nghe thấy vậy, sợ tới mức chân mềm nhũn, lại quỳ, nương nương, người nói sẽ che chở chúng ta, chính là che chở như vậy sao?

Cái này sợ là sẽ còn chết nhanh hơn.

Lừa gạt bất thành, Tô Oản Nhan dứt khoát nói sang chuyện khác, lục soát ra được lệnh bài từ trên người hắc y nhân, đưa cho Quý Tiêu Hàn,"Những thứ này đều không quan trọng, chúng ta xử lý chính sự trước. Chàng nhìn xem lệnh bài này có tác dụng gì?"

Lực chú ý của Quý Tiêu Hàn quả nhiên liền chuyển dời sang tiểu quan nhi đã bị gõ hôn mê, hắn tiếp nhận lệnh bài, nhìn thấy trên đó có đồ án lông vũ, trong mắt phát ra lãnh ý,"Đây là lệnh bài của mật thám do Kim Vũ quốc an cài cắm ở bên chỗ chúng ta, chỉ có mật thám cấp cao mới có tư cách có lệnh bài này."

Nàng mới nhận ra, lúc Quý Tiêu Hàn nói chuyện với nàng, hắn không tự xưng là "trẫm" mà đều dùng "ta", kể cả trước kia cũng không xưng "bản vương" một lần nào, đây là do sợ nàng cảm thấy xa cách đối với thân phận hoàng đế của hắn nha!

"Có người ở đây, chàng tiết chế một chút đi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Oản Nhan đỏ lên, đang yên đang lành nói chính sự, sao lại đột nhiên nói ra lời tâm tình? Nam nhân này, có cần phải phạm quy như vậy không?

Quý Tiêu Hàn bất đắc dĩ,"Bảo bối, là nàng gả cho ta trước, cũng đã biết ta là một nhân vật nguy hiểm, phải chuẩn bị để ứng đối với tất cả các loại nguy cơ, lý do này, ta không tiếp nhận nha!"

Quý Tiêu Hàn nhéo khuôn mặt tiểu vương phi một cái, cảm nhận sự trơn nhẵn mềm mại quen thuộc, Quý Tiêu Hàn mới thỏa mãn than thở,"Bảo bối à, ước định lúc trước của chúng ta, nàng không được đổi ý nữa, ta hiểu băn khoăn của nàng, nhưng nàng yên tâm, lòng ta chỉ thích một mình nàng."

Quý Tiêu Hàn ôm lấy nàng, trấn an tiểu vương phi,"Đừng tức giận, tức giận sẽ làm tâm tình xấu đi."

Tiêu Nhị tay mắt lanh lẹ ấn người xuống,"Thành thật một chút! Còn dám loạn động, lão tử róc thịt ngươi!"

Lúc bọn họ thanh lý đồng đảng dư nghiệt ở hoàng thành, đã sớm tra rõ ràng tin tức nội bộ về mật thám của Kim Vũ quốc, vốn tưởng rằng bọn họ đã thanh lý sạch sẽ, không nghĩ tới vẫn còn có cá lọt lưới.

Quý Tiêu Hàn lúc này mới cười xoay người, ý bảo Tiêu Nhị đánh thức người dậy.

Tô Oản Nhan tựa vào ngực Quý Tiêu Hàn, khó chịu hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng oán giận,"Nhìn đi, đây chính là lý do ta không thích quay về hoàng cung với ngươi, ngươi chính là một nhân vật nguy hiểm."

"Ta đoán cũng chỉ có Kim Vũ Quốc là dám chưa từ bỏ ý định như vậy." Tô Oản Nhan bĩu môi,"Hết lần này đến lần khác làm phiền ta, cho rằng ta là quả hồng mềm dễ khi dễ sao?"

Tri kỷ như vậy, khiến trong lòng Tô Oản Nhan cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Hiển nhiên người này vẫn còn tồn lại chút tâm lý may mắn!

Tô Oản Nhan cười mỉa,"Ta chỉ là tùy tiện nói thế, chàng thật sự để tâm làm cái gì?"

Bất quá rất nhanh, chút hy vọng nhỏ nhoi của tiểu quan nhi đã bị người ta dập tắt một cách vô tình.

Tiểu quan nhi tỉnh lại từ một trận đau đớn, con mắt còn chưa mở ra, đầu óc đã nhanh nhạy nảy số, nhảy phắt lên muốn chạy.

Câu uy hiếp này có hiệu quả kinh người, tiểu quan nhi quả nhiên ngoan ngoãn không dám động đậy, nhưng cặp mắt vẫn quay loạn lên.

"Đây là lệnh bài mà Kim Vũ quốc các ngươi âm thầm liên lạc với Đại Chu quốc phải không?" Tiêu Nhất mặt không đổi sắc ném một khối lệnh bài đến trước mặt tiểu quan nhi, lạnh lùng nói: "Đồng bọn của ngươi đã khai hết rồi, ngươi tự mình chủ động nói hay là chúng ta động thủ ép ngươi nói?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận