Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 120:

Sau khi Tô Oản Nhan nói xong một hồi lâu, mới có người thấp giọng khóc lên, sau đó, một người tiếp một người, bên trong tiếng khóc kia còn mang theo áp lực, thống khổ, kích động, được cứu được giải thoát.

Tiếng khóc này, khóc đến mức trong lòng Tô Oản Nhan có chút khó chịu, nàng xuyên sách mà đến, nếu không phải lựa chọn gả cho Quý Tiêu Hàn, nếu không phải bản thân có chút bản lĩnh, chỉ sợ cũng sẽ trở thành nữ tử ở trong tay người khác không thể phản kháng được?

Không đành lòng nhìn những cô nương này khổ sở, Tô Oản Nhan suy nghĩ một chút, ấy bạc mấy người Cẩu ca mang ra, để Tiểu Ngũ lần lượt cho các nàng chút tiền,"Tiền các ngươi cứ cầm, sau khi trở về, sinh hoạt thật tốt, nhớ kỹ, các ngươi không có sai, cái gì cũng không quan trọng bằng sống thật tốt."

Tiểu Ngũ bị những lời này của tiểu vương phi làm cho chấn động, nàng nhớ tới lúc trước bọn họ điều tra việc tiểu vương phi khóc nháo cự hôn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý gả vào Tiêu vương phủ, nghĩ đến, cũng là bởi vì so với cái gì cũng quan trọng hơn đi?

Lưu loát lần lượt phân chia bạc, Tiểu Ngũ dẫn đám cô nương này rời đi, tìm người an bài từng nhóm đưa xuống núi.

Tô Oản Nhan lại nhìn về phía mấy người Cẩu ca, trong mắt mang theo lãnh ý rét lạnh,"Các ngươi những nam nhân này, thật đúng là đáng chết!"

Mấy người Cẩu ca sợ tới mức trong lòng nhảy dựng, Tiêu vương phi này sẽ không phải cầm tiền liền trở mặt không nhận chứ?

Tô Oản Nhan nhìn ra sự lo lắng trên mặt mấy người Cẩu ca, nàng giật giật khóe miệng,"Các ngươi yên tâm, ta khinh thường làm tiểu nhân, đã đồng ý thả các ngươi, nhất định sẽ không nuốt lời."

Ngưu Quảng nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Cẩu Đản cũng bị trói, ở phía sau hắn còn có một đám nam nhân cao lớn, cách đó không xa bên cạnh là một cái bàn nhỏ, còn có một tiểu nha hoàn trẻ tuổi cùng một nữ tử mỹ mạo đang ngồi... nhàn nhã ăn điểm tâm?

Đám hộ vệ trợn tròn mắt hổ, không ai để ý tới Ngưu Quảng.

Lúc này, người trên mặt đất hôn mê hồi lâu cũng dần dần tỉnh lại, đại đương gia trại Hắc Phong Ngưu Quảng vừa mở mắt đã cảm giác được bầu không khí chung quanh khá áp lực, lại giật mình cảm giác được mình đã bị người trói, mê mang trên mặt vì vừa tỉnh lại lập tức chuyển thành kinh giận,"Mẹ nó, ai dám trói lão tử?"

Ngưu Quảng bị cảnh tượng trước mắt làm cho mơ hồ, muốn hét lên lại sợ hãi đao trong tay đối phương, ấp úng, phô trương thanh thế nói: "Các ngươi... Các ngươi là người phương nào?"

Đám ám vệ chỉ chờ tiểu vương phi của bọn họ ở trong trại tác oai tác chơi đủ rời đi, liền lập tức san bằng trại Hắc Phong này thành bình địa, đào ba thước đất phá hủy toàn bộ những người lưu lại nơi này.

"Đúng đúng đúng, vị tiểu nương tử này, không biết các ngươi tới trại Hắc Phong ta, có chuyện gì?"

Dù sao, lấy sự hiểu biết của nàng với Quý Tiêu Hàn, trại Hắc Phong này tuyệt đối sẽ không thể giữ lại, nói không chừng người muốn giết bọn họ, đã sớm chờ ở bên ngoài, chỉ chờ nàng mang theo người rời đi.

Tô Oản Nhan ăn xong điểm tâm trên tay, uống một ngụm trà, lại lau tay, mới nhìn về phía Ngưu Quảng, mở miệng nói: "Ngươi đương gia của trại Hắc Phong này?"

Mấy người Cẩu ca vừa nghe, lập tức yên tâm không ít.

Không thể không nói, Tô Oản Nhan đoán phi thường chuẩn, sau khi Quý Tiêu Hàn thờ ơ nói một câu "Chờ sau khi Vương phi rời đi, người của trại Hắc Phong cũng không cần giữ lại", Hòa bá dùng tốc độ nhanh nhất, phái ra nhiều ám vệ, canh giữ ở bên ngoài trại Hắc Phong đã lâu.

Tình huống gì?!

Ngưu Quảng vốn là đồ háo sắc, nếu không là cảnh tượng trước mắt quá mức quỷ dị, ánh mắt của hắn đã sớm dính trên người Tô Oản Nhan và nha hoàn bên người của nàng, giờ phút này nghe Tô Oản Nhan hỏi hắn, thanh âm êm ái uyển chuyển kia, khiến lỗ tai hắn đều mềm nhũn.

Cẩu Đản, cũng chính là Cẩu ca đang run rẩy nằm rạp trên mặt đất, nghe được tiếng đại đương gia trung khí mười phần mắng, cổ rụt rụt, hắn run rẩy nhắc nhở,"Đại đương gia, ta ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận